Tôi đã chuyển ra ở riêng được 1 tháng, cũng khá thân với Lâm Nhĩ rồi.
Tan làm còn qua nhà anh ấy ăn ké.
Lâm Nhĩ nấu ăn rất ngon.
Khi anh ấy vào bếp, tôi cùng bảo mẫu trêu bé trai 2 tuổi mặt mũi bầu bĩnh, thấy tôi là cười toe toét.
"À này M/ộ Vũ, tối nay Tần tổng cũng sẽ qua ăn cơm." Lâm Nhĩ từ trong bếp bước ra thông báo.
Tôi không muốn gặp Tần Hoài, sợ lỡ lời lại kích động anh, khiến anh bị điện gi/ật.
Đang định ki/ếm cớ cáo từ thì chuông cửa reo lên.
Lâm Nhĩ vừa nói "chắc Tần Hoài tới rồi" vừa bảo tôi ra mở cửa.
Tôi đang tính toán khả năng mở cửa xong chuồn thẳng thì phát hiện người đứng bên ngoài không phải Tần Hoài.
Nhưng cũng là một anh chàng điển trai, vẻ mặt mệt mỏi.
Thấy tôi, anh ta ngơ ngác hỏi: "Lâm Nhĩ có ở đây không?”
"Có."
Nghe tôi x/á/c nhận, anh ta lập tức đẩy tôi sang một bên rồi xông vào nhà, ôm chầm lấy Lâm Nhĩ sau bao ngày xa cách.
Không lâu sau, Tần Hoài cũng tới.
Thấy tôi ở đây, anh sững người.
Đúng là rơi vào tình huống khó xử.
Tôi đột nhiên chẳng vội về nữa.
Tần Hoài ngượng ngùng nhìn tôi, nhưng vẫn xông vào chiến trường, đẩy người đàn ông đang ôm Lâm Nhĩ ra, buông câu thoại đ/ộc quyền: "Anh còn tìm cậu ấy làm gì? Hại Lâm Nhĩ còn chưa đủ sao?"
[Vợ à, đừng chạy đi nhé. Đợi anh diễn xong sẽ giải thích ngay.]
Cố Mạc Phi lắc đầu: "Tôi không muốn hại em ấy. Tôi không biết em ấy mang th/ai."
Tần Hoài: "Con không phải của anh, là của tôi."
[Á á, sao lại có câu thoại này chứ? Vợ ơi, sao em lại ở đây?]
Nghe anh tự mình mâu thuẫn, tôi suýt bật cười.
Cố Mạc Phi đúng là đồ ngốc, nghe vậy liền nổi đi/ên.
Hai người xô xát với nhau.
Thấy Tần Hoài bị đ/á/nh, tôi hết hứng xem kịch, chạy tới đ/á/nh Cố Mạc Phi.
Lâm Nhĩ thấy tôi và Tần Hoài bị đ/á/nh cũng xông vào đ/á/nh Cố Mạc Phi.
Chỉ còn bé trai 2 tuổi ngơ ngác khóc trong vòng tay bảo mẫu.
Cuối cùng ba chúng tôi kh/ống ch/ế được Cố Mạc Phi.
Hai nhân vật chính này, ai cũng c/âm như hến.
Không muốn Tần Hoài bị đ/á/nh, tôi chủ động ch/ửi: "Đồ ng/u! Không thấy con giống anh như đúc à? Đáng đời ế vợ!"
Tần Hoài thầm cảm thán: [Vợ mình ngầu quá! Không nỡ thấy mình bị đ/á/nh nên chạy tới giúp. Em ấy yêu mình thật. Mình cũng yêu em ấy lắm.]
Tôi ngoảnh lại trừng mắt: "Anh im đi! Ồn ào nhức cả đầu."
Tần Hoài từ đầu đến giờ chưa hề mở miệng: "..."