Vài tháng sau, A Bà qu/a đ/ời, khi ch*t vẫn nở nụ cười trên môi.
Người trong làng bảo A Bà đã hưởng trọn phúc khí, nên trở về trời.
Từ nay về sau, phúc khí cả làng sẽ trông cậy vào tôi...
Khi A Bà làm tang lễ, dân làng treo đèn kết hoa, trang hoàng rực rỡ.
Người ngoài không rõ chuyện còn tưởng làng đang làm đám cưới.
"Cũng coi như đám cưới đấy! Xem nào, A Bà cậu ra đi trong nụ cười mà!"
A Bà ra đi với nụ cười, nhưng chuỗi hạt xươ/ng đỏ như m/áu của bà lại biến mất không dấu vết.
Dân làng bảo A Bà vẫn luyến tiếc chuỗi hạt nên đã mang theo lên trời.
Tôi không hiểu rõ chuyện này, nhưng vẫn làm theo lời chị họ, giả vờ ngây ngô khờ khạo, ngoan ngoãn thủ linh cho A Bà.
Đến đêm thứ ba canh linh, chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Vì lúc sinh thời A Bà thương tôi nhất, cả làng đều cho rằng sau khi bà mất, chỉ có tôi kế thừa được phúc khí.
Thế nên tôi phải đứng ra làm cháu hiếu, thức trắng đêm trước th* th/ể A Bà.
Trên giường, A Bà mặc trang phục sang trọng, khuôn mặt tươi cười ngậm một đồng tiền xu, hai mắt cũng đặt hai đồng tiền.
Đôi tay cứng đờ chắp trước bụng, kẹp ch/ặt một chiếc que treo lủng lẳng xâu tiền dẫn đường.
Nghe ba tôi nói, đây là vật chỉ lối cho vo/ng linh A Bà về cõi tiên, tuyệt đối không được rơi xuống.
Nếu rơi, người nhà phải lập tức nhặt lên cắm lại vào tay người ch*t.
Trong lúc đ/ốt vàng mã, mắt tôi không rời khỏi th* th/ể A Bà.
Chẳng hiểu do ảo giác không, tôi luôn cảm thấy có luồng gió lạnh lùa trong căn phòng kín mít.
Gió thổi khiến xâu tiền dẫn đường đung đưa lắc lư.
"Đừng rơi! Xin đừng rơi xuống!"
Dù chị họ đã bảo tôi không còn là chủ nhân của hạt xươ/ng nên sẽ an toàn, nhưng mỗi ngày bị ép canh linh khiến lòng tôi như lửa đ/ốt.
May sao vẫn có người nhà bên cạnh an ủi.
Đến hồi khuya khoắt đêm thứ ba, đầu óc tôi đã mụ mị thì...
"Cạch!"
Một tiếng động vang lên trong phòng yên tĩnh.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về hướng phát ra âm thanh.
Xâu tiền dẫn đường của A Bà... rơi xuống đất!
"Nhĩ Nhĩ! Mau cắm lại đi!"
Mẹ tôi thúc giục, nhưng chân tôi như dính ch/ặt xuống nền.
Lời chị họ vang vọng trong đầu:
"Nhĩ Nhĩ, trước khi hết đầu thất đừng để chúng phát hiện em!"
"A Bà ch*t rồi, nhưng những con sâu vẫn còn..."
Đành liều, tôi chậm rãi bước tới.
Nhặt xâu tiền lên, tôi cố gắng tách bàn tay cứng đờ của A Bà để đặt lại que tre.
Nhưng sao cắm mãi không yên, bởi vì...
Th* th/ể A Bà đang cử động!!
Không phải tay, mà là...
Là cái bụng! Bụng A Bà đang cử động!!!
Từng cục u nổi lên, đúng mười tám cái!
Chỉ lát sau, tất cả biến mất.
Tôi cũng kịp cắm ch/ặt xâu tiền vào tay bà.
"Bọn sâu rất thông minh, dù hết thức ăn vẫn tìm cách sống sót."
Nghe ba nói chuỗi hạt xươ/ng đã biến mất sau khi A Bà mất.
Giờ thì tôi đã biết chúng đi đâu...