Vì muốn c/ứu người. Đào kép Liễu Khê Bạch cúi đầu chịu nhục trước quyền thế. Mọi người hò reo, bắt anh cởi từng lớp xiêm y trên người.
"Nào nào nào, để các vị gia đây xem, mỹ nhân kiều diễm trên sân khấu này, l/ột da rồi có còn non tơ mơn mởn như nước không!"
Lớp phấn son lốm đốm trên mặt anh. Nhưng không che giấu được vẻ quẫn bách, nh/ục nh/ã. Cặp ng/ực trắng sứ của anh ánh lên làm tôi hoa mắt.
Tôi hùa theo trò vui: "Bổn thiếu gia chưa từng chơi với kép hát, tối nay anh đi theo tôi!"