7

Một ngày nọ, sau khi tan làm, những nghiệp nam thân thiết mời thư giãn chút.

Sau khi ăn tối, chúng quán bida khá sang trọng.

Họ đặt tên cho chuyến này là tìm những niệm tuổi trung học non nớt bida.

Tôi chỉ cười nghe họ nói hài.

Chủ yếu là vì biết chơi, nên chỉ náo nhiệt.

Nhưng ngờ, vừa bước quán bida, đã thấy hình bóng quen thuộc.

Người đó cúi người, nghiêng trên bàn, cây gậy bida nhàng mài mòn ở gậy, lưng hiện lên những cơ bắp rõ ràng dưới chiếc ngắn tay.

Một tuần gặp, mái tóc đã dài ra thêm buông lơi nhiên.

Bịch.

Một quả bi đỏ lỗ, thật là đ/á/nh đẹp mắt.

Cậu thẳng lên, vẻ bình tĩnh.

Có lẽ do tiếng ồn từ những nghiệp quá lớn, vô tình liếc về phía tôi.

Khi thấy tôi, nét kiên nhẫn vừa rồi tức lại, như hiểu sao xuất hiện đột ngột.

Tôi cười và giơ ngón tay cái lên với ta.

"Đẹp quá, Trần Du."

Trần lấy tinh thần, bước nhanh về phía tôi.

Cậu đứng trước tôi, mắt sâu thẳm.

Đây là lần tiên nhận ra cao hơn gần cả nửa đầu.

"Ôn Du, đây làm gì?"

Tôi giơ tay gạt chút trên ta, cười tươi:

"Anh chơi với nghiệp. Kết quả vừa tới đã thấy em đ/á/nh cực đẹp."

Trần môi.

"Em chỉ cùng bè chơi thôi."

"Ừm, tiếp chơi đi. À, tối nay em không?"

Tôi chợt nhớ ra điều đó.

Trong mắt lên những sao sáng, rạng rỡ hơn.

"Có."

"Vậy em cùng về nhà chuyến nhé."

"Về nhà?"

"Đồng hồ của em còn ở nhà anh, thời gian thì lấy sợ nếu làm thì bồi nổi."

Ánh mắt hơi tắt chút.

Nhưng Trần vẫn gật ngoan "Được."

Tôi nhàng nói: "Không vội, tiếp chơi sẽ chơi chút với nghiệp."

Cậu chậm rãi quay chỗ bè.

Trong lúc đó, còn quay lần, giống như chú chó dễ thương.

Tôi khẽ trở bè.

Nhóm của vẻ rất cứ liên khoác vai và thì thầm trêu điều đó.

Còn Trần cúi vẻ rõ ràng nhưng thấy tâm trạng rất tốt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm