Chu Tiến vẫn chưa hồi phục trí nhớ.
Sau khi tôi đồng ý hẹn hò với anh ấy lần nữa, anh bắt đầu nhắc lại chuyện cũ với tôi.
“Chúng ta... thường thì ai ở trên?”
Tôi chớp mắt, bình thản nói dối: “Tôi.”
Chu Tiến do dự hồi lâu, cuối cùng nằm bật ra trên giường như sẵn sàng hy sinh: “Đến đi.”
Khi tôi sắp bắt đầu thì anh lại đổi ý, khóc lóc ỉ ôi ôm ch/ặt tôi:
“Phương Chí, hay là... em nhường anh trước đi? Anh chỉ học kỹ thuật ở trên thôi, đợi anh học phần dưới xong, chúng ta đổi sau được không?”
Sau đó, anh hớn hở ôm tôi: “Người yêu cũ của em tốt hơn hay anh tốt hơn?”
Tôi quên chưa nói với anh, thực ra chẳng có người yêu cũ nào cả.
Nhưng không nói ra, dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Tôi chuyển công ty, không cần giấu giếm làm tình nhân đồng nghiệp nữa.
Ngày ngày cùng nhau ra khỏi nhà đi làm, tối về cùng nấu cơm, nằm trong vòng tay anh xem nửa bộ phim.
Yêu một cuộc tình, lần thứ hai.