12
Bài đăng đó chỉ nổi vào buổi chiều tan học trở về thì đã còn định vài từ khóa khác thì đổ chuông. Là Cố Minh gọi đến.
"Alo, Tự, thể Hoắc được không? Từ hôm qua đã rất tệ nay biết cái mà mặt đen như giờ còn uống rư/ợu trong quán bar nữa! Anh đi, nghe lời nhất mà."
Khuyên cái chứ.
Ngọn đó do châm.
Người khiến ta tức gi/ận cũng tôi.
Đừng nói nhủ, chỉ cần nghe giọng thôi ta đã nổi đi/ên rồi.
Tôi suy nghĩ lát, cẩn thận trả lời:
"Giờ lắm..."
Trong mối qu/an h/ệ tên, từng hôn môi cưỡng hôn, sự nào.
"Trần Tự, gọi cho ai thế? Không đã hứa cùng tắm sao?"
Ngay giây tiếp theo, đầu dây bên kia tiếng động như thể chai rư/ợu đ/ập xuống sàn.
Sau đột ngột ngắt.
Tôi sững sờ nhìn chiếc trong tay, cảm trong như kim châm, đ/au ngột ngạt.
Anh ta quả nhiên chỉ cần nghe giọng thôi cũng đã tức gi/ận thế.
Tôi cất quay sang nhìn Trương Bằng:
"Sao nói năng linh tinh vậy? Gì mà tắm chung chứ, rõ ràng về ký xá tắm."
Nhìn những người xung quanh miệng cười tr/ộm, lập tức im bặt.
Nhận mình nói cũng đúng lắm, vội kéo Trương Bằng rời đi.
Những ngày sau đó của thay đổi, vẫn ăn cơm, ngủ, tra tài liệu, cuộc sống nghiên c/ứu sinh bình thường.
Hoắc Đình cũng tin nữa, hoàn toàn c/ắt đ/ứt liên lạc với tôi.
Trương Bằng và ông nhỏ của ta cũng để mặt nhau.
"Cậu nói xem, ông được chứ? Đúng đồ bã! Không ông đàn ông à? Sao thể lừa gạt khác, thể tổn thương người khác? bã thì với tớ đây này, đừng hại người khác, hại tớ đi!"
Tôi đỡ về, đột nhiên quay sang, giọng lè nhè hỏi:
"Cậu tớ nói đi, không?"
Tôi biết ta nhầm người rồi. Thấy trả lời, ta vẻ định kéo dài cuộc nói chuyện nên đành ông nhỏ của vỗ lưng ấy:
"Thích, Bằng nhất. Trên Bằng nhất."
Cậu nhìn chăm chú, ánh lóe tia ngạc và vui sướng:
"Thật không? Thích nhất trên đời?"
Tôi gật đầu.
Cậu bật cười, ngã vào khẽ nói:
"Tôi cũng anh, ông nhỏ."
Tôi định đỡ Trương Bằng vào trường thì bất chợt bóng dáng quen thoáng qua từ xa.
Nhưng bóng dáng đó biến mất quá nhanh, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã đâu nữa.