Thời gian cứ thế trôi qua, không quá ồn ào, cũng chẳng quá lặng lẽ.

Mỗi ngày sau giờ tan học, tôi đều đến trò chuyện cùng thần cây, ngồi dưới tán cây vẽ tranh.

Ông luôn kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện vu vơ của tôi, còn khen tranh tôi vẽ thật đẹp.

Lạ lắm.

Mỗi lần tôi vô tình kể mình thích một món gì đó, hôm sau thứ ấy lại xuất hiện ngay trên bàn học.

Dù tôi chưa từng nói ra rằng mình muốn có.

Thần cây lúc nào cũng tỏ ra đắc ý:

"Ta là thần tiên, pháp lực vô biên!"

"Cứ ước đi, phần còn lại để ta lo!"

Tôi trêu:

"Con muốn một ngôi sao trên trời, ông hái được không?"

"Khương Tiểu Ngư, con đừng có quá đáng đấy."

Thần cây vừa nói vừa làu bàu rằng sao thật thì to lắm, không gói mang về được, rồi tặng tôi một chiếc vòng cổ hình ngôi sao lấp lánh - giống hệt đôi mắt Trì Lâm Uyên.

Trì Lâm Uyên…

Từ sau lần hai đứa vô tình hôn nhau, cậu ấy như thể tránh mặt tôi.

Chỉ cần tôi vừa lại gần, cậu ấy liền nhảy lùi như mèo bị dẫm đuôi, né xa cả mét.

Như thể tôi là virus đ/ộc hại nào đó.

Tôi thấy hơi buồn.

Nhưng rồi tự nhủ: cũng tốt.

Dù sao cậu ấy vốn là kẻ đáng gh/ét - lười học, hay gây sự, suốt ngày b/ắt n/ạt người khác.

Như thế này có khi lại yên ổn hơn.

Cậu ấy lại bắt đầu bỏ học như trước.

Mà mỗi lần hiếm hoi xuất hiện thì mặt mũi, tay chân đều có vết thương - rõ ràng là sau một trận ẩu đả.

Nhìn gương mặt đẹp trai ấy bị trầy xước, lòng tôi cứ nhói lên.

Tôi tìm đến thần cây.

"Ông ơi, làm ơn cho vết thương của Trì Lâm Uyên mau lành, đừng để lại s/ẹo."

Thần cây thoáng ngạc nhiên:

"Sao… sao con lại cầu nguyện cho cậu ta?"

Ừ nhỉ?

Tôi gh/ét cậu ấy mà.

Có lẽ vì tôi thích vẽ, nên luôn thấy xót xa trước bất kỳ vẻ đẹp nào đó bị tổn thương.

Hoặc… cũng có thể không phải vì thế.

Tôi im lặng rất lâu, không tìm được câu trả lời.

Thần cây bật cười:

"Yên tâm, ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của con."

Hôm sau đến lớp, tôi thấy Trì Lâm Uyên đã ngồi sẵn.

Cậu ấy đặt hộp th/uốc trước mặt tôi, giọng tỉnh bơ:

"Giúp tôi bôi th/uốc."

Tôi trừng mắt:

"Cậu không có tay à?"

Cậu ấy nghiêng đầu, làm bộ ngây thơ:

"Tôi không nhìn thấy. Làm ơn giúp một chút được không?"

Tên này đúng là vô liêm sỉ!

Dám lợi dụng lòng tốt của tôi!

Vừa cặm cụi bôi th/uốc, tôi vừa lườm cậu ấy một cách không che giấu.

Bất ngờ, cậu ấy "xì" một tiếng kêu đ/au.

Tôi lập tức đổi thái độ, ánh mắt lo lắng nhìn cậu ấy:

"Cậu không sao chứ?"

Yết hầu Trì Lâm Uyên khẽ chuyển động.

Giọng cậu ấy trầm khàn:

"Khương Tiểu Ngư, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó."

Hàng mi đen của cậu ấy khẽ rung như cánh bướm.

"Ban đầu tôi định chờ cậu lớn thêm chút nữa, chờ đến lúc cậu hiểu chuyện…"

"Nhưng giờ thì rõ ràng cậu đã rung động, chỉ là chưa nhận ra."

"Tôi không muốn nhịn nữa. Cậu hiểu không?"

Nói xong, cậu ấy véo má tôi một cái.

Tôi đ/ập mạnh hộp th/uốc xuống bàn:

"Thôi! Tôi cũng chẳng muốn ép mình nữa!"

Đúng là đồ ăn cháo đ/á bát!

Thật hối h/ận vì đã cầu nguyện cho cậu ấy!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm