Đào Khê nói rằng em ấy đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc đó, tôi vẫn đang đ/á/nh quyền anh chui ở các võ đài ngầm để ki/ếm tiền viện phí cho mẹ chữa bệ/nh suy thận.
em ấy đến tìm Đào Diệp - đứa em trai ngỗ nghịch của mình, rồi tình cờ chứng kiến tôi đang thi đấu với người khác.
“Anh à, lúc đó khi anh ở trên sàn đấu, em đã đứng dưới khán đài nhìn anh từ xa.”
“Lần đầu tiên em biết được, hóa ra chỉ cần một ánh nhìn là đủ để trái tim thực sự rung động.”
“Sau này, em đã dò hỏi rất lâu mới biết được nguyện vọng thi đại học của anh, rồi cùng anh thi đỗ vào một trường, khó khăn lắm mới có được cái cớ học võ để đến gần anh.”
“Giống như trong mơ vậy.”
“Càng ở bên anh, em lại càng thích anh hơn.”
“Lúc anh ngồi trên bàn bi-a, em đã dùng hết sức tự chủ của cả đời này để kìm nén không đ/è anh xuống bàn.”
“Còn lúc anh ngã trong phòng tắm...”
“Dừng lại! Đừng nói nữa!”
Cảm giác trơn ướt ùa đến.
Lòng bàn tay lại bị liếm một cái, tôi vội vàng rút tay lại.
Đào Khê hất mắt nhìn tôi: “Vâng, em không nói nữa, anh ạ.”
Tôi c/ăm tức nhổ nước bọt một cái trong lòng.
Giả vờ ngoan ngoãn khéo léo, làm bộ làm tịch.
Đầu óc toàn chuyện nhảm nhí.
Nhưng không thể làm gì được, tất cả đều do tôi nuông chiều mà ra.
Thực ra tối qua, tôi đã có thể đẩy Đào Khê ra.
Ban đầu là vì quá choáng váng, cùng với sự uể oải dưới tác động của rư/ợu.
Nhưng chút say đó nhanh chóng tan biến, tôi phát hiện Đào Khê vẫn là học trò do chính tay tôi dạy dỗ.
Mỗi chiêu thức đều mang phong cách của tôi.
Duy chỉ có miếng khóa người ban đầu kia, tôi chưa từng dạy qua.
Nhưng nhìn vẻ mặt đắm đuối và thành khẩn của Đào Khê, lòng tôi mềm lại, để mặc cho cậu ta tiếp tục.
Còn về việc tôi tức gi/ận điều gì.
Phần nhiều là do cảm giác x/ấu hổ khi bị đ/è dưới thân lại vô cớ cảm nhận được khoái cảm, thậm chí còn bị ép phải rơi nước mắt.
Tôi nắm ch/ặt nắm đ/ấm.
Không cam lòng.
Tôi hung hãn siết cổ người trước mặt, cắn một cái như để trút gi/ận, cảnh cáo:
“Em đợi đấy.”
“Sẽ có ngày anh trả đũa.”
“Sẽ đến lúc em phải khóc lóc van xin anh.”