Sau khi đến ch*t giường, chợt nhận ra.
Hoá đều nam một tiểu thuyết chợ hoa, toàn tiểu thuyết 99,7% đều cảnh thịt th/ô chỉ 0,3% truyện, dùng lúp mới tìm ra.
Sau khi nhìn bỉ ngạn bên kia Hà, khi mở 1 lần áo trắng quần đen, mày thanh tú, cổ g/ầy gò một chuỗi hạt phật quấn .
Nhìn tỉnh, thương nói: ơi, chúng ta đang thế? sợ, vợ ơi, giường…’’
Tôi im lặng.
Đây app nào trời?
01
Khi ý bản tỉnh, đến ch*t giường.
Vốn dĩ Lục nam một tiểu thuyết chợ hoa phiên bản cao H, loại các đ/ộc thời nay vô cùng yêu thích, rất hot mạng, các đ/ộc này rất gh/ét cũng hề ít. tiểu thuyết được thành thì kẻ báo cáo nên gỡ xuống.
Sau khi gỡ xuống, toàn thế tiểu thuyết sụp đổ toàn.
Thân nhân chính, đương nhiên cũng ch*t khi đang tình với Lục Cảnh.
Ký ức hơn hai năm lần lướt qua đầu cảnh này đến cảnh đều hình ảnh dành trẻ toàn động, thậm chí muốn bật cười một chút.
Như thiệu của tác giả, 99,7% toàn bộ tiểu thuyết văn thô tục cao H, 0,3% truyện bút vàng lướt qua khi vị thành niên.
Sau ngày lênh đênh cõi vô định, linh h/ồn nhìn 1 cây dài hun hút, dọc theo bờ bên kia bông hoa khoe sắc rực, rỡ đến mức lấn át cả màu m/áu.
Mí gi/ật nảy, chả Hà hoa Bỉ Ngạn ư?
Đi cầu, kịp uống canh Mạnh Bà thì gian bắt đầu quay cuồ/ng tối.
Khi lần nhìn trần nhà trắng xóa th/uốc khử hăng nồng xộc chóp mũi.
Tôi yếu ớt nhìn phòng, đột nhiên nhìn một khuôn tuấn tú quá mức quen thuộc ấy.
Tôi nhìn nhau.
Đôi của đàn ông vốn khuôn sáng đột nhiên giọng nói nghẹn ngào nức nở: "Vợ ơi."
Người đàn ông quen thuộc, giọng nói quen thuộc, đến cả xưng hô cũng quen thuộc.
Tôi như tê liệt.
Lục chút hình nào nhào đặt bàn to lớn lên eo cố gắng mở ra: "Vợ yêu, đừng nhắm mau nhìn đi."
"Ông rõ ràng đang em, vừa chớp một cái, nơi khủng khiếp này, vẫn tỉnh, lòng quá. bảo, vợ ơi, để "
Nghe vô nghĩa này, cau mày mở bắt gặp một đôi sức kinh ngạc.
Lục ngơ lắp ba lắp bắp: "Vợ, vợ ơi, sao nói được nữa? Anh…"
Tôi mỏ ấy, lập tức trở nên căng thẳng, dùng vỗ nhẹ rồi "Lục Cảnh, sao khó chịu à? Đầu không, hay cánh không? Hay chân? "
Lục như gì, nắm lấy xoa xoa bàn thở dài: “Bà xã, mềm mại, giống như *** của vậy, đi thoải "
Sau khi căng thẳng, nhận điều gì đó ổn.
Trong đầu nảy một ý tưởng nực toát một lớp mồ hôi lạnh mỏng.
Thế giả.
Ai thể chứng minh rằng thế này thật?
Ở cùng Lục nhiều năm như vậy, khi mở miệng, biết sẽ nói điều nhảm gì.
Kết hợp với nói khẩu hình đức tính của ấy, khó để suy nói bậy bạ đó gì.
Chưa đợi đến lúc thể toàn hiểu đầu mình như răng nanh cắn nhẹ.
Tôi ôm cái đầu choáng váng của mình, r/un r/ẩy t/át ta.
"Mẹ kiếp! "
Lục đ/á/nh đến ngơ luôn rồi, sau khi kịp phản ứng, lau lẩm “Cảm giác dễ chịu.”
Tôi cạn muốn giơ t/át một cái sợ “dễ cuối cùng chỉ thể nghiến răng nghiến lợi hung á/c trừng với ấy.