“Được thôi.” Tôi bóp má anh, gật đầu: “Đi đâu gi*t?”

“Đồ khốn, cậu không biết x/ấu hổ à?”

“Biết chứ. Mà giờ chúng ta đi đâu để gi*t tôi đây?”

“Tôi đ/ập ch*t cậu...” Anh chợt nghẹn lời, “Mẹ…?”

Tôi nhìn theo ánh mắt anh, sững người: “Dì… Dì Giang?”

Giang Phù đi chợ ngang qua: “Ồ~ Thân thiết quá nhỉ.”

Nhìn thấy chúng tôi, bà liền tiến lại gần.

Tôi cuống quýt lùi lại, định dùng thân hình của Kiều Uy Niên để che đi cái đuôi sau lưng.

Vô tình bị chạm vào người, anh bật ra ti/ếng r/ên kỳ lạ.

Không kịp nữa rồi!

“Giúp tôi với.” Tôi khẽ ra hiệu, “Tai! Tai!”

Ánh mắt anh tối sầm, nhưng vẫn thuận theo che hộ cho tôi.

“Hai đứa làm gì ở đây thế?” Dì Giang mỉm cười, “Chưa về nhà à?”

“Về về về!”

Tôi ấp úng đáp.

“Lát nữa về ạ, con còn chút việc… Muốn nói chuyện riêng với anh ấy.” Tôi chọc chọc vào Kiều Uy Niên, “Phải không… Anh ơi?”

Kiều Uy Niên cúi mắt, đang mơ màng chuyện gì đó.

“Anh ơi.” Tôi gọi thêm lần nữa.

“Ừ... Ừm.” Giọng anh khàn khàn, “Mẹ về trước đi.”

Giang Phù đi xa, tôi thở phào.

May quá.

Tai và đuôi đã thu lại hết.

Ngửi đủ bạc hà rồi, cả người khoan khoái dễ chịu.

Tôi vui vẻ nhéo vành tai đỏ ửng của Kiều Uy Niên.

Hôm nay nhìn anh chàng này cũng ra dáng lắm.

Anh gi/ật b/ắn người, một cú đ/ấm lao tới: “Lương Kính Tụng, cậu cố tình khiến tôi gh/ê t/ởm à! Thứ lông lá lúc nãy là cái quái gì thế! Cậu theo tà đạo rồi hả?!”

Tôi lảo đảo lùi lại, cũng nổi đi/ên: “Anh bị đi/ên à! Cứ đ/á/nh mãi! Còn chưa chịu dừng nữa hả?!”

Hai đứa chẳng ai nhường ai, lại vật lộn một trận.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm