Tôi không thèm đáp, sải bước đi thẳng vào trong. Trong đầu tôi, con gián hệ thống lại bắt đầu hắng giọng nhắc nhở:

【Ký chủ nhớ nhé, dù có làm gì cũng phải duy trì thiết lập 'yêu Lục Kiêu say đắm'. Nếu không thanh OOC tăng là tôi gi/ật điện đấy.】

Được rồi, vừa đ/ấm vừa xoa chứ gì, tôi thạo rồi.

Bữa tiệc đông nghịt người. Mùi nước hoa đắt tiền trộn lẫn với mùi rư/ợu giả tạo. Vừa nhìn thấy Lục Kiêu, một đám người đã xúm lại chào hỏi, mắt thì liếc ngang liếc dọc đ/á/nh giá tôi.

Một gã đàn ông b/éo lùn, đầu hói, tay cầm ly rư/ợu vang đỏ đi tới, đây là Vương Tổng, đối thủ không đội trời chung của Lục Kiêu.

Lão nhìn tôi, cười nhếch mép để lộ cái răng vàng khè: "Ây da, Lục Tổng hôm nay đổi khẩu vị à? Sao không dẫn mấy em thư ký chân dài đến, lại dẫn theo... Một tên vệ sĩ nào thế này? Trông mặt non choẹt, chắc vừa mới cai sữa đúng không."

Lục Kiêu sa sầm mặt, định mở miệng bênh vực tôi thì tôi đã nâng tay chặn lại.

Tôi cầm lấy ly rư/ợu từ khay của bồi bàn, lắc nhẹ một chút, sau đó bước lên một bước, đứng chắn trước mặt Lục Kiêu.

Tôi nhìn lão Vương từ trên xuống dưới, cười nhạt: "Chào Vương Tổng. Nghe danh đã lâu, nay mới thấy... ngài lùn hơn tôi tưởng tượng."

Mặt lão Vương lập tức đỏ bừng lên, đám đông xung quanh ồ lên một tiếng nho nhỏ.

Lục Kiêu gi/ật tay áo tôi, nghiến răng: "Em đi/ên à?"

Tôi quay sang Lục Kiêu, mắt chớp chớp, giọng ngọt xớt: "Kìa chồng yêu, em chỉ đang chào hỏi bác trai thôi mà. Anh đừng gh/en chứ."

Lục Kiêu đỏ bừng mặt, im lặng không nói chuyện.

Tôi quay đầu lại nhìn lão Vương, tiếp tục tấn công: "Nghe nói thời gian này cổ phiếu công ty Vương Tổng đang lao dốc không phanh phải không? Tiếc nhỉ, lô hàng linh kiện điện tử nhập từ biên giới về bị hải quan giữ lại, chắc lỗ vốn nặng lắm."

Lão Vương trố mắt, mồ hôi hột bắt đầu rịn ra trên cái trán hói: "Cậu... sao cậu biết?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm