Lưu Ngọc

Chương 01

03/10/2025 15:40

“Sư huynh, ta bị thương rồi. Nghe nói sư huynh tinh thông dược lý, nên mới muốn nhờ sư huynh xem qua, chỉ vậy thôi.”

Ta xuyên qua một bộ truyện tiên hiệp m/áu chó.

Hệ thống trong đầu ta cười lạnh: “Không tỉnh dậy nhanh, nhân vật chính sẽ một nhát đ/âm xuyên người ngươi đấy.”

“Tiểu sư đệ, lông mi ngươi còn đang run run kia kìa. Đừng giả vờ nữa. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Thanh âm thiếu niên lạnh như lưỡi đ/ao phủ sương tuyết.

Cổ họng chợt cảm nhận được lưỡi ki/ếm sắc lạnh kề lên, như bùa tử thần đòi mạng.

Ta gi/ật mình, giả vờ như đang từ từ tỉnh lại.

Cách vài bước, thiếu niên áo trắng cầm ki/ếm đứng thẳng, phong thái tuấn dật, dung mạo diễm lệ.

Nếu hắn không đang chĩa ki/ếm vào cổ ta không chút lưu tình.

Cộng với ánh mắt nhìn ta như đang nhìn một con chó.

Thì ta thật sự muốn khen một câu “quả là quân tử nho nhã tựa hoa lan”.

“Sư huynh, nghe ta giải thích…” Lưỡi ki/ếm sát khí ngập trời, ta định lén lút lùi ra xa, nào ngờ chỉ một giây sau, cổ họng đ/au nhói, mùi m/áu tanh nhẹ lan tỏa.

Ta đờ đẫn tại chỗ. Đôi mắt của Ứng Phù Tuyết tối sầm lại: “Tránh xa ta ra.”

“Nhân vật chính này tính tình gì mà th/ô b/ạo thế, chưa nói gì đã động thủ.” Ta nổi gi/ận trong lòng, bề ngoài lại như chim cút, không dám nhúc nhích.

“Trước khi ngươi xuyên qua, nguyên chủ ngày ngày tìm cách h/ãm h/ại sư huynh hắn.”

“Cư/ớp linh dược, đoạt pháp khí, giả vờ khen ngợi, mỉa mai ám chỉ, thật đúng là tội á/c chất đầy.”

“Nên giờ hắn gh/ét ngươi cũng là chuyện đương nhiên.”

Hệ thống nói: “Rất nhanh thôi, sư huynh sư tỷ của ngươi sẽ tới, ngươi phải mau chóng xoay chuyển tình thế, không thì khó thu xếp.”

Nghe vậy, ta vội vàng hướng về Ứng Phù Tuyết nói: “Sư huynh, lúc luyện ki/ếm ta không may bị thương nhẹ, nghe nói sư huynh thông y lý, nên mới muốn mời sư huynh xem giúp.”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm