Hứa Kh/inh Trúc bỏ đi.
Lưu Bình mặt mày tái nhợt, thất thần đứng như trời trồng.
Vừa rồi, cô ta suýt nữa đã bị ngã thành một đống thịt bầy nhầy.
Tôi thất thần nhìn cô ta.
Bên tai là tiếng khóc của các bạn học.
Và Vương Đan một giờ trước đã ch*t thảm ngay trước mặt tôi.
Tạ Tiêu đặt tay lên vai tôi.
Tôi quay đầu nhìn anh ấy.
Anh ấy rất nghiêm túc nói với tôi:
"Bắt được hung thủ đã gi*t Hứa Kh/inh Trúc, tất cả sẽ kết thúc!"
Nhưng tôi h/oảng s/ợ lắc đầu, đẩy tay anh ấy ra, đi về một phía.
Phía sau có người hỏi tôi, tại sao lại biết Giả Chính An đã hại ch*t Hứa Kh/inh Trúc.
Tôi không thể trả lời.
Tạ Tiêu thay tôi giải thích với người đó:
"Giả Chính An là một doanh nhân nổi tiếng ở thành phố Ninh. Hắn có một đứa con trai thiểu năng bẩm sinh, lại là con một. Hơn nữa...
"Nhìn phản ứng của q/uỷ dữ Hứa Kh/inh Trúc, Thu Địch đoán đúng rồi. Chính là Giả Chính An. Chúng ta phải đưa hắn ra trước pháp luật, để những kẻ đã hại..."
Tôi từ từ đi xa.
Đến một nơi không có người, cuối cùng tôi đã gục đầu xuống khóc.
Một vài chuyện, chỉ có người đứng sau mới hiểu là chuyện gì.
Và những gì đã xảy ra hôm nay, chỉ có tôi biết, rốt cuộc là vì điều gì.
Tôi lấy điện thoại ra, cuối cùng đã gọi số điện thoại mà sau khi Vương Đan ch*t, tôi đã luôn muốn gọi.
Chuông vang lên hồi lâu, đầu bên kia nhấc máy.
Im lặng.
Tay tôi siết ch/ặt đến trắng bệch.
Tôi nức nở:
"Kh/inh Trúc, quay về đi."
Phía sau Tạ Tiêu và Củng Hiểu Bân đi đến.
Nghe thấy lời tôi nói, trên mặt họ hiện lên một chút u ám.
"Mọi chuyện, đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi..."
Nước mắt tôi không ngừng rơi.
Mọi chuyện phải bắt đầu từ hai năm trước.
Năm đó một cơ hội tình cờ, tôi, Tạ Tiêu, Củng Hiểu Bân, Kh/inh Trúc, quen nhau trong một quán bar.
Trước năm đó, Kh/inh Trúc chưa gọi là Hứa Kh/inh Trúc.
Cô ấy có một cái tên được gọi từ nhỏ, Hứa Kh/inh Nguyệt.
Và năm đó, chị gái cô ấy đã ch*t, ch*t tha hương, ch*t thảm.
Theo phong tục quê hương cô ấy, người ch*t bất đắc kỳ tử không thể ch/ôn vào mồ mả tổ tiên.
Phải bọc trong chiếu cói, ném vào khe núi. Nếu không, sẽ mang lại bất hạnh cho gia đình.
Kh/inh Trúc năm đó, tức là Kh/inh Nguyệt, đã không đồng ý.
Cô ấy thực ra luôn là một cô gái bướng bỉnh đến đ/áng s/ợ.
Cô ấy không bao giờ hèn nhát, lấy cái ch*t ra để ép.
Cuối cùng, bố mẹ cô ấy đã nhượng bộ.
Chị gái cô ấy được ch/ôn cất trong mồ mả tổ tiên, với cái tên Hứa Kh/inh Nguyệt.
Kh/inh Nguyệt đổi tên mình thành Hứa Kh/inh Trúc, dùng đám tang của chính mình để ch/ôn chị gái.
Nhưng đây không phải là kết thúc.
Kh/inh Nguyệt đã nhận ra sự bất thường trong cái ch*t của chị gái mình.
Cô ấy đã tự học khám nghiệm th* th/ể chị gái mình, phát hiện trên th* th/ể chị gái có rất nhiều vết thương.
Sau đó cô ấy một mình bắt đầu điều tra, muốn làm sáng tỏ sự thật về cái ch*t của chị gái mình.
Hôm đó tại Linh Tước, tôi thấy cô ấy ăn mặc y hệt chị gái, áo vải trắng muốt như cừu non lạc giữa chốn bụi đời.
Chẳng mấy chốc, vài tên để mắt tới.
Thấy cô ấy say mèm bị lôi đi, chúng tôi đuổi theo.
Nhưng lại chứng kiến cảnh cô ấy đ/ập chai vào đầu gã đàn ông, đạp hạ bộ tra hỏi nguyên nhân cái ch*t trong hẻm tối.
Từ đó chúng tôi quen biết, biết được câu chuyện của cô ấy.
Nhờ bố Tạ Tiêu là cảnh sát, chúng tôi dần vạch trần mạng lưới của Giả Chính An - kẻ đã m/ua chị gái cô.
Nhưng không có bằng chứng x/á/c thực, tập đoàn họ Giả rễ sâu cành dày, chúng tôi chẳng dám hé răng.
Đang bế tắc thì Kh/inh Nguyệt đưa ra kế hoạch đi/ên rồ: Giả ch*t.
Dùng x/á/c ch*t và đạo cụ tái hiện cảnh "Hứa Kh/inh Trúc" rơi lầu ở phòng 1027, mượn danh oan h/ồn u/y hi*p cả trường, buộc mọi người phải tìm ra chân tướng.
Kế hoạch này được ấp ủ suốt hai năm.
Ngày nhập học, Hứa Kh/inh Trúc (tức Kh/inh Nguyệt) được xếp đúng vào giường chị gái năm xưa.
Khi nhân viên Linh Tước ngang nhiên vào ký túc xá Trúc Uyển, trêu ghẹo Kh/inh Nguyệt như trò đùa, chúng tôi hiểu ngôi trường này cũng dính líu đến cái ch*t của Hứa Kh/inh Trúc.
May thay, thông tin gia đình Kh/inh Nguyệt khai báo đều giả.
Không ai biết cô ấy là em gái nạn nhân.
Ngày ấy, lòng c/ăm phẫn đã đưa chúng tôi vào cuộc chiến không lối thoát này.