Rồi cái chuyện tôi sợ nhất cũng xảy ra. Cả trường đều biết tin tôi và Lam Ngọc đang trong mối qu/an h/ệ yêu đương.
Sét đ/á/nh toàn tập, sốc bay màu cả lũ.
Nhất là những người thầm thích Lam Ngọc, nghe tin bạn trai cậu ta là tên mặt s/ẹo Sở Tri Hành, đứng hình như tượng đ/á, xịt keo cứng ngắc.
"Excuse me!? Excuse me!? Tôi có nghe nhầm không?"
Nhất thời, tin đồn lan truyền chóng mặt như vận tốc bé Lan đạp xe đến trường (xem dưới cmt). Lên cả confession của trường, ngay cả hội học sinh và vài giáo viên xem Lam Ngọc là con cưng cũng nghe tin. Toàn trường đều sửng sốt biết đến cuộc tình mỹ nam hoa hồng cắm bãi ph.ân trâu này. Cũng không có gì lạ, mỗi ngày đi học Lam Ngọc đều tình tứ khoác tay tôi, cả hai mặc áo khoác cặp đeo nhẫn đôi, cậu ta còn ríu rít mang cơm đến cho tôi thì ai không nhận ra là bị m/ù.
Bây giờ đi đâu mọi người cũng nhìn tôi xì xào bàn tán. Vô lớp cũng nhận lại mấy chục cặp mắt nghi ngờ nhìn lén. Tôi cảm thấy muốn nghỉ học luôn cho rồi.
Đằng nào tôi học cũng không vào, ở lớp bị cô lập. Nếu không phải tham tiền chu cấp cho học sinh nghèo, bản thân không muốn đi bốc vác thì đã sớm nghỉ quách rồi.
Tôi nói chuyện này với Lam Ngọc.
"Anh nghĩ...ờm...mai anh sẽ nộp đơn xin nghỉ học, rời khỏi đây..." rồi chuyển qua tỉnh khác đi làm thuê.
Lam Ngọc đang đứng thái rau, nghe tôi nói thì hơi khựng lại. Lập tức xoay con d/ao một cách điệu nghệ, cắm cái xạch xuống thớt gỗ, rau văng tung toé. Cậu ta cười híp mắt hỏi lại:
"Anh vừa nói gì em nghe không rõ?"
Tôi nhìn màn hình tivi đang chiếu phim hài trước mặt, tóc tai dựng cả lên, nuốt nước miếng cười khan:
"À, ý anh là anh muốn nộp đơn xin nghỉ vài buổi, anh thấy nay cả người hơi mệt ấy mà, ha ha..."
"Chế.t thật. Sao bị bệ/nh mà không nói em?" Lam Ngọc xách d/ao đi đến, lo lắng sờ trán tôi "Mai em đưa anh đi bệ/nh viện nhé?"
"Không...không cần đâu." Tôi ráng nở nụ cười "Anh không sao, nghỉ chút là khoẻ à."