Việc hoàn toàn đ/á/nh dấu kéo dài suốt ba ngày, nỗi đ/au cùng cực và khoái cảm khiến tôi tê dại toàn thân.

Khoảnh khắc hoàn thành đ/á/nh dấu, tin tức tố đặc trưng của Bùi Hành Luật sẽ mãi mãi lưu lại trong huyết quản tôi, cho đến khi ch*t đi.

Bùi Hành Luật ngoan ngoãn quỳ bên giường, sau khi hồi phục trí nhớ, hắn còn đáng yêu hơn trước kia.

"Bảo bối, anh phải xin lỗi em, có chuyện này anh chưa từng nói ra."

"Là đã thích em từ lâu; hay tầng hầm thực chất là phòng giam Thẩm Vân Lạc; đưa Thẩm Vân Lạc sang châu Phi trong kỳ phát tình; lén nhận hình ph/ạt cốt truyện thay em; hay từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến cảm nhận của em?"

Những dòng bình luận kia đã kể cho tôi nghe hết rồi.

Bùi Hành Luật đã thức tỉnh ý thức từ rất sớm, chỉ là không thể thoát khỏi sự kh/ống ch/ế của cốt truyện, phải từng chút từng chút, lặp đi lặp lại, trải qua vô số lần diễn theo kịch bản, mới thành công ở lần này.

Trên cơ sở biết trước một số tình tiết không thể tránh khỏi, hắn tìm ra lối đi riêng, quyết định giam giữ Thẩm Vân Lạc.

Lần đầu tôi thức tỉnh, hắn cắn răng chịu đựng đến gân xanh nổi lên không phải vì nhịn d/ục v/ọng, mà là kìm nén ý định xử lý Thẩm Vân Lạc ngay lập tức.

Vẻ hoảng hốt lúc bị tôi phát hiện, là sợ tôi sẽ kh/iếp s/ợ.

Kỳ phát tình ở phòng họp, thực chất hắn quay về rất nhanh, giả vờ đưa Thẩm Vân Lạc đến bệ/nh viện nhưng thực chất là tống sang châu Phi.

Đúng như lời hắn nói, chủ yếu tốn thời gian tắm rửa thôi.

Còn chuyện sốt nhẹ vô cớ, đó là hình ph/ạt cho nhân vật thoát khỏi kh/ống ch/ế, nếu tôi không tìm Thẩm Vân Lạc, hắn sẽ ch*t.

Mà sau khi tôi tìm, bản thân cũng bắt đầu chịu hình ph/ạt, mới xuất hiện ảo giác ngủ li bì hai ngày mà như trăm năm.

Hình ph/ạt cốt truyện xuất hiện, nghĩa là nhân vật đang ở bờ vực thoát khỏi kh/ống ch/ế.

T/ai n/ạn xe chính là hình ph/ạt cuối cùng, cũng là bằng chứng rõ ràng nhất.

Bùi Hành Luật không còn bị trói buộc bởi thiết lập, đối xử với tôi cực kỳ ngọt ngào.

Góc nhìn của bình luận cũng chuyển từ Thẩm Vân Lạc sang tôi.

"Bảo bối, anh xin lỗi, anh không nên giấu diếm em."

Mọi chuyện trên tôi đều không gi/ận, duy chỉ có điểm không nghĩ đến cảm nhận của tôi.

"Anh biết em bất an và phiền muộn thế nào không?"

"Em gh/ét anh tiếp xúc với Thẩm Vân Lạc, càng gh/ét anh ở riêng với cậu ta. Bùi Hành Luật, anh là của Thẩm Ngọc Trác em, anh mãi mãi chỉ được thích mình em."

"Anh xin lỗi, bảo bối, em đ/á/nh anh m/ắng anh đi. Chỉ cần em tha thứ, anh làm gì cũng được."

Tôi lau đi giọt nước mắt không tồn tại: "Cái gì cũng được?"

"Cái gì cũng được."

Căn cứ kích thước của Bùi Hành Luật, tôi đặt may quần áo chó và ổ khóa mẹ con.

Trang phục phô da thịt không khiến hắn x/ấu hổ, mà hắn còn nóng lòng quỳ sụp xuống đất.

"Bảo bối, ừm!"

Tôi vung roj mềm, đùi trắng nõn nà nhanh chóng in hằn vết đỏ.

Lại nâng cằm hắn, thưởng thức biểu cảm đáng yêu.

"Gặp chủ nhân phải nói gì?"

"Gâu."

"Tốt lắm, bò lại đây."

Bùi Hành Luật làm theo, đầy mong đợi chờ tôi mở khóa.

Tôi á/c ý dẫm chân lên, ánh mắt hắn thoáng chốc mất tập trung.

Sau đó cúi đầu áp vào bụng dưới của tôi, ướt át nói.

"Chủ nhân, mở khóa cho anh đi mà?"

Tôi nuốt nước bọt, hèn nhát để m/áu cam chảy dài.

Quá đỉnh rồi, không chịu nổi.

"Bảo bối, anh là của ai?"

Nhân lúc tôi sơ ý, Bùi Hành Luật trèo lên giường, truy đuổi không buông.

Tôi gi/ật mình, nhớ lại lần trước hắn cũng hỏi câu này, bật cười.

"Của em. Bùi Hành Luật là của em, chú cún hay gh/en của em."

(Hết)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm