Văn Yến nghiến ch/ửi bới Hoàng, loại tranh chấp phe này không liên quan ngơ ngồi trên đất.

Trong phòng khách không thể tìm được cái đầu kia, cảnh sát giam nhiều nhất ngày vẫn phải ra.

Tôi chán nản vào bức tường trước mặt.

Tôi chằm không chớp mắt, cảm không ổn, khóe dường như thoáng có thứ đó đang chuyển động trong hố.

Bên trời đã tối, đèn trong phòng tạm giam cũng lờ lại gần vài bước, cúi người lại gần cái hố, ngồi xuống để cho kỹ hơn.

Tôi con hố.

Cái đầu hình tam dày ngón cái, dài khoảng nửa mét, vặn vẹo rồi từ từ chui cái hố.

Hết con này con khác, cái nhanh chóng được lấp đầy.

Tôi k/inh h/oàng và lại lớn.

Tôi dựa lưng vào tường, hít hơi gọi người, nhưng lại phát đám dưới đáy trong nháy đã biến mất.

Mọi vừa xảy dường như chỉ ảo giác.

Chẳng lẽ ở đây quá tối, khiến bị hoa sao?

Tôi ngơ đứng đó, lúc sau dẫn Yến đi vấn, sau khi thì tới mở cửa cho tôi:

"Đi thôi, Kiều Mặc Yến đã thích mọi việc rồi."

"Giải thích cái gì?"

Tôn mở cho Yến và tôi.

Văn Yến vẻ x/ấu hổ:

“Tôi nói biết cái đầu ở đâu và cảnh sát đưa chúng ta đi x/á/c nhận trường.”

"Anh đi x/á/c nhận trường, sao lại dẫn theo?"

Văn Yến cúi đầu:

"Cô phạm của Kiều Mặc sợ đi mình."

Ch.ết tiệt, cuối cùng cũng hiểu được anh ta đang âm mưu cái gì.

Một mình anh ta rất khó rửa sạch hiềm nghi, nên giúp hỗ trợ tìm cái đầu về. lúc anh ta rời khách lúc cảnh sát xuất chỉ chưa đầy giờ, nếu đầu của sư phụ anh ta ở cách đó giờ thì Yến được do.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trao Nhầm Nhịp Tim

Chương 11
#NORE Năm thứ bảy bên nhau, Lục Thâm đột nhiên quan tâm đến một thực tập sinh thư ký. Anh ấy nói cô ta chỉnh đốn chốn công sở giống hệt tôi thời cấp ba. Không sợ trời không sợ đất, ngang tàng phóng khoáng. Rồi anh bỏ lỡ tiệc mừng thành công của tôi để cùng cô ta đón lễ Thiếu nhi. Tôi gặp tai nạn xe, ký ức dừng lại trước năm cuối cấp ba. Lúc ấy, người tôi thích vốn chưa phải Lục Thâm. Tỉnh dậy, tôi đưa ra yêu cầu chia tay theo kế hoạch trong bản ghi nhớ. Anh chắc mẩm tôi đang giả vờ, cười nhạt nói: "Đây là em đề nghị chia tay, đừng hối hận." Giữa buổi tụ tập, anh ôm eo thực tập sinh thân mật. Bạn bè Lục Thâm khéo léo nịnh hót, luận bàn chuyện tốt đẹp cho đôi trẻ. Bảo tôi như bà già mệt mỏi, sao sánh được gái tơ duyên dáng. Cánh cửa phòng VIP bật mở. Tôi sà vào lòng người vừa đến, giọng nghẹn ngào: "Sao anh mới tới? Họ trêu em quá!" Rầm! Ly rượu trong tay Lục Thâm vỡ tan. Máu tươi hòa rượu đỏ chảy dài lòng bàn tay. Anh đờ đẫn nhìn tôi, như linh hồn vụt thoát khỏi xác.
Hiện đại
Ngôn Tình
5
Âm Dương Nhãn Chương 17