Sugarbrother đối tôi vẫn rất hài lòng, bảy ngày anh thể đến tôi cả bảy.
Cho đến... này anh gọi điện báo tôi:
"Có bạn trở về, hôm nay không qua được."
Một lần không đến, thế mà kéo dài gần nửa tháng.
Thắt lưng thì đúng thoải mái hơn hẳn, nhưng trong lòng thì khó chịu muốn ch*t.
Tôi phịch xuống sofa, bên cạnh con chó lông xanh xám gối đầu trước, lười biếng xuống.
Chán đến bật TV xem & Jerry, nhưng đầu óc thì bay đi tận đâu.
Ba năm trôi qua, thích thực sự không hề khó.
Nhất khi lại Liễu Hàn – kẻ sinh ra đã đứng trên nhân loại.
Gương mặt đẹp đến làm ta tức ch*t, ra tay hào phóng, sự nghiệp lẫy nhân cách lại sức hút ch*t người.
Muốn không thích cũng khó!
Nhất khi ngày nào cũng lấy nhau.
Mà khoản thể lực, cũng gì để nàn!
Đang thả h/ồn theo gió thì chuông cửa reng tiếng, làm tôi tỉnh lại.
Tắt vội tôi nhanh chạy ra mở cửa.
Nụ cười trên mặt chưa kịp bung lụa, nhìn đứng ngoài tức ra.
Không phải Liễu Hàn.
Người đến mặc áo sơ mi trắng, quần tây trắng, tóc đen mềm mại trên trán.
Rõ ràng đàn ông, nhưng lại mang đến cảm giác yếu ớt mong manh, cứ chỉ chực chờ khác đến bảo vệ.
Tôi dựa vào khung nhàn nhạt:
"Anh tìm ai?"
Chú chó tôi tên Niên Cao, biệt danh "bánh giầy" xổm phía đầu nhìn ngoài cửa ánh mắt tò mò.
Người kiêu ngạo nâng cằm, nhìn tôi ánh mắt đầy tự mãn, thả nói:
"Tôi tên Bạch Thanh, chắc cậu từng nghe qua rồi."
Nghe cái kiểu này, hình chờ tôi khóc lóc mở cửa mời vào.
Tôi ra hai chữ:
"Không biết!"
Rồi rầm phát, đóng sập cửa ngay trước mũi hắn.
Không quên thêm ngón giữa sau cánh cửa.