Tôi bị m/ù, nhiên qua phục lực cách lạ.
Khi định tin tốt này bố thì phát ra khăn bị vo thành cục ở giường.
Trên khăn viết câu: với bọn họ là cô nhìn thấy.
___
Ba tháng bị m/ù sau trận xe.
Bố vì để chăm tốt nên cả nhà chúng đã chuyển tới khu ngoại ô cách thành phố.
Vào tối qua, tự nhiên phục lực.
Tôi định báo tin tốt này bố thì nhiên phát ra khăn bị vo vứt ở giường.
Con bệ/nh nghiện sạch sẽ nặng, nên đã lấy khăn đó ra.
Câu khăn làm nhăn mày.
Đừng với bọn là cô nhìn thấy.
Nét chữ siêu vẹo vẹo, ngoạc, như viết bởi cùng vội vàng vậy.
Ở đây chẳng ai chúng tôi, cái “bọn họ” này rõ ràng là bố tôi.
Tôi không hề ai đã ném khăn này vào tôi.
Ba tháng nay, vào phòng bố và là Lý Diên.
Lúc này, tiếng gõ truyền tới.
“Mạt Mạt, chưng ít tổ yến này.” Giọng dàng của vang lên đằng sau cánh cửa.
Tôi tiện tay vứt khăn vào trong rác.
Nhưng khi vừa mở ra thì ngươi liền co rút mãnh liệt.
Tôi nhìn thấy phụ nữ lạ bưng bát canh đứng trước cửa, cười dàng nhìn tôi.
Môi của phụ nữ đ/á/nh son màu đỏ tươi, cười trông hơi dị.
Đây rõ ràng không phải là tôi!
Tôi lùi xa, đầy kinh ngạc và s/ợ nhìn về ta.
Mẹ trông phúc hiền từ, phụ nữ trước này trông cùng khôn khéo, lanh lợi. Ngũ quan mũi) của và chẳng nhau chút nào.
Nhưng điều lạ là, giọng của và y hệt nhau.
Tôi định chất vấn là ai, thì nhiên lời viết khăn ở của mình.
Không để bọn họ phát ra là nhìn thấy.