Tôi khỏi nảy hứng thú với vực thần bí mình biết này.
"Hiện giờ về hướng nào?” hỏi.
Tên ra bốn nói: của đã lỡ quá lâu, hơi q/uỷ đã rất cộng thêm sắc trời càng lúc càng tối, âm khí thêm nặng, nếu chần nữa sẽ có lợi với ta. Hôm nay về trước thôi.”
Mặc dù tôi muốn cứ vậy mà từ nhưng tôi chẳng có bản gì cả, chỉ có thể ngóng tên và nghe lời ông ấy.
Trên đường về, tôi hỏi tên đi/ên: "Chú Vương Nhị sẽ ạ?”
Tên im lặng một lúc: "Lành ít dữ nhiều.”
Tâm trạng của tôi có hơi nặng "Vậy ngày mai tới sao?”
"Không cần tìm, Nó đã chịu thiệt ở chỗ ta, chắc chắn sẽ b/áo th/ù.”
“Khi sẽ vậy ạ?”
Tên suy nghĩ, nói: cả Vương Nhị, đã ch*t bốn Qua ba ngày đủ bảy người, thành công thay da sẽ lại.”
Tôi nháy lo lắng: sao phải đợi người ta? Chúng chủ tấn công được sao?”
“Nói giản!” Tên với tôi: "Cháu thấy đấy, biết đuổi nào? Nói chừng Vương Nhị đã bay thẳng mấy trăm cây số rồi.”
Tôi dội cho một chậu nước lạnh, khờ luôn.
"Thế cứ dễ dàng nhiều người như vậy Chú nắm chắc mấy phần đối phó được nó?”
Tên mất tự nhiên kho khan một trong giọng điệu có hơi tự tin:
"Trước khi thay có năm sau khi thay chỉ… phần thôi.”
Tôi sợ ngây người.
Như này quá rồi nhỉ!
Tôi nghĩ nói đấy.
Tên vui, mắt: "Ta là Q/uỷ khám trị thương cho m/a cho q/uỷ, chứ có phải đạo sĩ Mao Sơn bắt m/a q/uỷ đâu! Có thể có phần đã là tồi rồi.”
Tôi ngay lập tức lo lắng: "Vậy sẽ sạch đó chứ?”
"Tất nhiên là Nhìn tên có vẻ tâm: "Cho dù được nó, nỗi ngược lại. Yên đi, có vũ khí bí mật.”
Ba ngày liên tiếp, q/uỷ da người xuất hiện.
Trong thời tên đã tôi làm nghi lễ siêu độ cho anh trai với chị dâu tôi, và ch/ôn cất ở khu m/ộ tổ tiên.