Đứa bé nhỏ trong lòng tôi đang mút ngón tay của mình, chắc nó đói rồi. Đói cả đêm cũng không khóc lóc, chỉ ngoan ngoãn lấy ngón tay tự an ủi mình, ngoan đến đáng thương.
Bà dùng những ngón tay khô vàng nhưng thon dài của mình sờ lên mặt đứa bé, thở dài: "Đứa bé đẹp thế này, sao lại bỏ đi?"
Bà bảo tôi đi mượn bột gạo của chị Trần Thẩm để nấu cháo loãng, tôi gõ cửa nhà, người mở cửa là Trần Di.
Cậu ta vừa nghe tôi nhặt được một đứa bé liền hét lên muốn đi xem, tiếng to đến mức làm chị Trần Thẩm cũng gi/ật mình chạy ra hỏi chuyện gì.
Chị Trần Thẩm là người tốt bụng, lập tức nấu cháo loãng rồi bưng sang, bế đứa bé lên định cho ăn. Nhưng đứa bé không chịu, chị đưa thìa đến miệng nó cũng mím ch/ặt không chịu mở.
Chị Trần Thẩm cũng sốt ruột, "Hay là nó không thích ăn? Nhưng cũng không có sữa."
Tôi cũng sốt ruột, lấy thìa từ tay chị dỗ đứa bé, "Nhóc con, em hãy..."
Chưa kịp nói hết câu, đứa bé đã ngoan ngoãn mở miệng, tự đuổi theo thìa đớp một miếng vào miệng. Tôi thấy những chiếc răng sữa nhỏ xíu trong miệng, sau khi nhai nuốt cháo xong, thằng bé bập bẹ nói: "Ăn."
Phát âm chưa chuẩn, giọng ngọng nghịu, đôi mắt tròn như quả nho nhìn tôi chớp chớp. Trần Di ngạc nhiên, "Thậm chí còn biết nói nữa!"
Tôi cũng hơi ngạc nhiên, còn bà thì cười giải thích: "Chắc cũng được mười tháng tuổi rồi, biết nói đôi chút."
Nghe thấy nó biết nói, tôi liền hỏi đứa bé: "Mẹ em đâu?"
Đứa bé chớp mắt hai cái, oà lên khóc, tôi vội vỗ lưng nó. Trần Di nghĩ đứa bé hiểu được lời người, tiếp tục hỏi dồn: "Thế bố em đâu?"
Đứa bé không khóc dữ dội nữa, nhưng chúng tôi đã đ/á/nh giá thằng bé quá cao, thằng bé hoàn toàn không hiểu, chỉ tay về phía tôi một cách oan ức, ê a hai tiếng: "Bố."