Tim đ/ập thình thịch.
Nhìn đảo mắt giả ngây lạnh lẽo trong lòng.
"Con không hiểu mẹ gì…" —anh cứng nói.
Mẹ nhìn rất lâu, mắt nặng nề, rồi đôi môi run từng câu rãi như từng d/ao đ/âm tôi:
"Bao năm nay, mẹ luôn thắc mắc tại hôm nhìn em nằm trong qu/an t/ài lại sợ hãi Cho khi mẹ lỏm được đoạn hội thoại giữa và bố…
"Con kẻ đã ném th* th/ể xuống Hoàng Hà."
Lời mẹ rãi, từng chữ như sét đ/á/nh ngang tai khiến đầu óc choáng váng.
Đột nhiên mẹ gục ngã xuống đất khóc nức nở:
"Thiên Tứ! Cô cùng tuổi với em gái Sao nỡ lòng tay?!"
"Mẹ sống cả đời ng/u muội, hèn Lấy phải thằng chồng bất nhân, đẻ đứa sát nhân hủy thi, phút cuối suýt không giữ được đứa gái ruột!"
Tiếng khóc lòng mẹ vang lên, nhưng không chút cải:
"Mẹ mẹ tin con, làm vậy vì gia đình mình. Cha mẹ vất vả rồi..."
"Lỡ có bầu phải cưới thôi, đỡ tiền sính lễ. Ai ngờ... ai ngờ cứ khăng giữ cái tri/nh ti/ết làm gì!"
Đến giờ phút này, tìm ngụy biện, đổ lỗi nạn nhân đáng thương.
Tôi nuốt nước ngồi xuống đối diện anh, lạnh:
"Anh à… hôm Trung Nguyên đấy."
Sắc mặt tái mét. Anh bắt đầu lắp bắp, tự trấn an:
"Không đâu… không đâu… Cha rồi… đã uống m/áu chu sa rồi, chuyện gì cũng sẽ qua hết…"
Tôi gật đầu giả thông cảm, cúi sát xuống thầm tai anh:
"Anh nói… tô mì đậu đỏ pha m/áu em sao?"
Đồng to. Trong đôi mắt hoảng kia phản chiếu nụ tôi.
Chớp mắt, lao tôi. Mẹ hoảng kéo ra. năng khiến đưa tay sờ lên dây đỏ nguyên.
"Không đâu… không đâu…”— vừa vừa lùi dần về nhà, mắt như kẻ mộng du.
Tôi ho sặc sụa, ngã ngồi dưới đất, nhưng miệng không ngừng cười.
Thật sự sẽ không ư? Hôm Trung Nguyên—lúc nữ q/uỷ mạnh nhất cơ mà.