5

Cửa hàng Trầm Diên Tri đưa tôi đến nằm trong một biệt thự tư nhân. Đèn chùm pha lê phản chiếu ánh sáng rực rỡ, khiến những bộ váy cưới trưng bày trên người m/a-nơ-canh như tỏa sáng rực rỡ. Tôi không có tâm trạng đi xem, cũng chẳng có tâm trạng đâu để chọn. Mọi việc đều mặc kệ Trầm Diên Tri và nhà thiết kế thảo luận nên thiết kế riêng cho tôi kiểu dáng nào, cũng mặc kệ người trợ lý lấy thước đo các số đo cơ thể mình.

Phía sau cửa hàng có một vườn hoa nhỏ, tôi có hứng thú với nó hơn nhiều. Nhân lúc bọn họ đang nói chuyện, tôi xách váy đi đến cái ao nhỏ ở sân sau. Vườn hoa nhỏ có một cái cửa, hình như là bước qua đó, là tôi có thể đi trên con đường dẫn đến tự do vô tận.

Thực ra, tôi đã nghĩ đến việc bỏ chạy vô số lần. Nhưng khi đã có đủ dũng khí chạy trốn, tôi mới chán nản phát hiện ra, bản thân chẳng có nơi nào để đi cả. Mẹ tôi là người hy vọng tôi và Trầm Diên Tri kết hôn hơn bất cứ ai, bà kéo tay tôi, khuyên tôi đừng làm thế nữa.

Tôi ngồi cạnh ao nhỏ, cho đến tận khi Trầm Diên Tri nói chuyện xong rồi đi tìm tôi.

“Đang nghĩ gì thế?”

Phần lớn thời gian Trầm Diên Tri đều như vậy, ngồi tít trên cao.

Thế là tôi đưa cánh tay cho hắn xem.

Trên cánh tay, có một vệt hồng nho nhỏ. Là một vết thương hình tròn, đã dần kết vảy.

“Anh xem, vết th/uốc lá của anh làm bỏng đấy.”

Đó là dấu vết hồi cấp ba, một ngày nào đó hắn không biết sao tâm trạng lại không tốt, sau đó kéo tôi đến góc tường, ấn đầu th/uốc nóng bỏng lên đó.

Đau lắm… đ/au lắm… đ/au đến mức tôi quên luôn việc, sau đó hắn còn làm những gì.

Hắn cụp mắt nhìn tôi trầm ngâm hồi lâu, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Mặc dù tôi cực kỳ không muốn thừa nhận, nhưng khuôn mặt này của Trầm Diên Tri, thực sự quá là hoàn mỹ. Hoàn mỹ đến nỗi… nó như thể được tạo ra từ bàn tay của nhà điêu khắc nổi tiếng nhất Hy Lạp cổ đại vậy. Nếu như hắn dùng đôi mắt dịu dàng đó nhìn người khác, có lẽ bất cứ ai cũng sẽ ch*t chìm trong đó. Nếu không, tại sao Kinh thánh phương Tây lại nói, á/c q/uỷ luôn có một khuôn mặt mê hoặc con người chứ.

Ánh sáng từ chiếc bật lửa chao động, hắn châm một điếu th/uốc ngay trước mặt tôi. Tôi vô thức r/un r/ẩy, sợ đầu th/uốc bỏng rát đó sẽ lại ấn vào cánh tay tôi. Nhưng một giây sau, hắn lại hời hợt dập điếu th/uốc ngay trên cổ tay mình, vị trí giống y hệt tôi.

Hắn im lặng nhìn tôi: “Dễ chịu hơn chút nào chưa, Khanh Khanh?”

“……”

Tôi cụp mắt, tàn th/uốc lúc mờ lúc tỏ, miệng vết thương mới thật khiến người ta chói mắt.

Hắn đột nhiên đưa tay kéo tôi vào lòng.

“Khanh Khanh, nếu như sự đ/au khổ của em có thể chia cho tôi một phần, thì tốt biết bao.”

Đom đóm mùa hè từ từ bay lên trên mặt ao, tôi nhìn chằm chằm ánh trăng lấp lánh.

“Trầm Diên Tri, rõ ràng anh biết, những đ/au khổ đó của tôi là do anh mang lại.”

Người đàn ông thoáng chốc cứng đờ, sau đó hắn từ từ vuốt nhẹ mái tóc tôi.

“Vậy tôi sẽ chuộc tội với em, được không?”

“……”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sau Khi Đoàn Kết Giả Chết Trốn Thoát, Tận Hưởng Cuộc Sống Thiếu Đức

Chương 7
Vào cái ngày hai con dâu bề ngoài tỏ ra yêu thương hai đứa con trai tôi nhưng thực chất chỉ mải mê mua sắm quyết định giả chết trốn đời, tôi túm chặt tay họ: "Phải đưa ta cùng trốn thì ta mới buông!" Con dâu tiết lộ: Nữ chính vừa về nước không chỉ là 'bạch nguyệt quang' của hai con trai tôi, mà còn là con ruột của 'bạch nguyệt quang' năm xưa của lão Hoắc. Ba cha con họ dùng mưu kế dụ tôi nhận cô ta làm con nuôi. Đáng lẽ đến năm 70 tuổi tôi mới phát hiện sự thật, nhưng hiện tại tôi mới 50. "Hừ, sao bắt ta phải chịu đựng thêm 20 năm nữa?" Tôi quyết định chết trên đường ba cha con họ đi cứu nữ chính. Để họ ân hận cả đời. Về sau, lão Hoắc phát điên. Hai đứa con trai ôm hối hận khôn nguôi. Còn hai nàng dâu thì dắt tôi tận hưởng cuộc đời 'bá đạo' - mười chàng kỹ thuật viên trẻ tuổi vây quanh hầu hạ, vừa massage vừa đút từng miếng trái cây.
Hiện đại
Nữ Cường
Sảng Văn
0
Trả Nợ Chương 7