Thêu Mây Họa Đế

Chương 7

20/05/2024 15:19

7

Bàn tay ta gõ trên mặt đất chậm rãi siết ch/ặt.

Vậy mà hắn lại dám làm thật.

Lạm sát người vô tội, đúng là bạo chúa.

Mấy vị thái y vô tội ầm ầm ngã xuống đất, mùi m/áu tươi nồng nặc tràn ngập chóp mũi, làm cho ta có chút buồn nôn.

Ngự Trạm vẫn chưa xong.

Hắn nắm ch/ặt ki/ếm, ánh mắt đảo qua một mảnh hư vô, lạnh lùng nói, "A Cẩm, ra đây.”

“Trẫm biết, nàng am hiểu nhất là thuật q/uỷ thần, nhất định sẽ không ch*t như vậy!”

Đôi mắt Ngự Trạm đỏ bừng, giọng nói r/un r/ẩy, ánh mắt nhìn chung quanh, thấp giọng quát:

“Nàng trốn ở đâu đó nhìn trẫm, đúng không?”

“Ra đây!”

Nam tử ngày xưa thân phận cao quý, lãnh đạm, giờ phút này lại giống như phát đi/ên, gào thét giữa không trung không một bóng người.

“Ra đây! Trẫm không ép nàng nữa, cũng không làm những chuyện nh/ục nh/ã với nàng nữa, nàng mau ra đây.”

“Ra đây......”

Đương nhiên, không ai trả lời hắn.

Đáp lại hắn, chỉ có những cơn gió lạnh tựa hồ đang gào thét ngoài điện, cùng trong phòng chập chờn ánh nến.

Ngự Trạm suy sụp lại kiềm chế, tay cầm trường ki/ếm, xoay người.

Mục tiêu lần này là chúng ta.

Mũi ki/ếm chỉ về phía cung nữ bên cạnh ta, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua hư không, "A Cẩm, trẫm biết nàng là người dễ mềm lòng.”

“Nếu nàng còn không đi ra, trẫm liền gi*t cô ta.”

“Nàng một khắc không ra, trẫm cứ cách một nén nhang, trẫm liền gi*t một người.”

"Nàng khi còn sống thường nhắc tới nhân quả, nếu nàng không xuất hiện, mỗi mạng người mất tại nơi này, ngày sau đều sẽ là quấn lấy nàng báo oán!"

Ngự Trạm đi/ên thật rồi.

Ta vẫn duy trì tư thế quỳ rạp dưới đất, bắt chước cung nữ bên cạnh, toàn thân như r/un r/ẩy.

Hắn tự nói về chính mình sao, trong lòng ta thầm nghĩ - -

Cái rắm.

Ngự Trạm người này không có gì đặc biệt, ngoài cách hắn am hiểu làm sao để tẩy n/ão kẻ khác, hắn gi*t mỗi người, đều là hắn tạo ra nghiệp chướng.

Không liên quan đến ta.

Ngự Trạm đi về phía chúng ta.

Ta nằm trên mặt đất, dư quang thoáng nhìn thấy một vệt sáng vàng.

“……”

Nói xong, cung nữ bên cạnh bỗng nhiên khóc lên.

“Hoàng thượng!”

Trước khi hắn động thủ, ta vội vàng mở miệng gọi hắn, "Nô tỳ biết... Cẩm tiểu thư để lại di thư ở đâu.”

Tay Ngự Trạm cứng đờ giữa không trung.

Hắn chậm rãi đi tới trước mặt ta, ánh mắt quan sát dừng ở trên người ta.

“Di thư?”

“Vâng......”

Ta quỳ trên mặt đất, làm bộ sợ hãi, run giọng đáp:

"Lúc nô tỳ gác đêm, vừa vặn nhìn thấy Cẩm tiểu thư rời giường viết một phong thư, nhét ở dưới gối ngài..."

“Khi đó không biết, giờ nghĩ lại có lẽ là di thư......”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Phía Sau Núi Xanh

Chương 6
Lớp tôi bình chọn hoa khôi trường, tôi đứng đầu về số phiếu. Bạn thân từ nhỏ chế giễu mọi người mù quáng, treo ảnh xấu của tôi lên bảng tỏ tình. Cậu ấy luôn mâu thuẫn như vậy. Bề ngoài chê tôi xấu xí. Nhưng sau lưng lại chắt bóp tiền mua cho tôi chiếc váy đẹp nhất, đắt nhất. Giống như việc cậu chê tôi ngu ngốc như heo. Nhưng vừa mắng vừa kèm tôi học. Bạn bè bảo cậu ấy chỉ kiêu ngạo, thực ra đã say tôi từ lâu. Nên khi bắt gặp tôi hôn chuyển sinh sinh mới. Cậu ấy điên cuồng gào thét: 'Sao lại chọn nó?' 'Vì cậu ấy khen em xinh.' Giọng cậu bạn ngột ngạt: 'Chỉ vì thế thôi sao?' Tôi lắc đầu, nghiêm túc đáp: 'Không chỉ vậy.' Còn thông minh, kiên cường, rạng rỡ... vô số tính từ đẹp đẽ. Vào tuổi mười tám nhạy cảm tự ti nhất, lúc tôi xấu xí thảm hại nhất. Tôi đã gặp được thứ tình yêu không điều kiện và sự công nhận chân thành. Những thứ mà cậu bạn thân... chưa từng buồn thừa nhận.
Hiện đại
0