Dù có hét toáng lên cũng không thay đổi được sự thật. Ba cô gái quay sang nhìn tôi với ánh mắt chất vấn.
Ái Lâm lên tiếng trước: "Khai đi, sao cậu biết sau bức tranh có cửa?"
"Nhận tội thì nhẹ hình, chối đẩy sẽ ph/ạt nặng." Nhậm Chỉ dùng đôi mắt tinh anh dò xét tôi.
"Đúng đấy, không chịu khai báo thì sẽ tra khảo kỹ lưỡng." Tôn Thính Phong nối thêm câu.
Tôi đảo mắt một vòng, trả lời với giọng chọc tức: "Cần gì phải đoán? Streamer kia bảo đi hết về phía đông, thì cái cửa đương nhiên nằm sau bức tranh rồi?"
Có lẽ giọng điệu của tôi quá đỗi hiển nhiên, ba người họ im bặt không nói được lời nào.
Đúng lúc shipper gọi điện thông báo trà sữa đã tới nơi, tôi nhân cơ hội chuồn xuống lầu.
Tôi không muốn bị họ bắt tra hỏi đến mức lộ mặt nạ đâu.
Nhưng tôi chỉ lo giấu mặt nạ mà quên mất sức mạnh của đồng tiền.
Chỉ xuống lầu nhận đồ ăn một lát, khi quay về phòng ký túc xá, ba cô gái đã đồng loạt ngoảnh lại nhìn tôi với ánh mắt tựa hổ đói nhìn mồi.
Tôi lùi một bước theo phản xạ: "Hình như tớ còn đơn hàng khác chưa nhận, tớ phải..."
Chưa kịp chạy, Ái Lâm đã lôi tôi vào phòng. Tôn Thính Phong nhanh tay đóng sập cửa lại.
"Lúc cậu xuống nhận đồ, điện thoại dự phòng của cậu cứ đổ chuông liên tục. Tớ đã giúp cậu nghe máy rồi. Đoán xem ai gọi đến?" Nhậm Chỉ giơ chiếc điện thoại chuyên dùng nhận việc của tôi lên, cười giả lả hỏi.
Giả vờ không biết gì, tôi lắc đầu: "Số l/ừa đ/ảo à?"
"Sai rồi, là Cố Tinh Nguyên đấy." Ái Lâm hào hứng nói.
Tôi: "???"
Ai cơ?
Cố Tinh Nguyên?
Nhậm Chỉ: "Anh ấy còn gọi cậu là Thuận Thủ Phát Tài."
Thuận Thủ Phát Tài chính là nickname của tôi trên nền tảng livestream.
Mặt nạ lộ ra đột ngột không kịp trở tay.
Đối mặt với khí thế hừng hực của ba người họ, tôi nhất quyết chối: "Đó chắc chắn là cuộc gọi l/ừa đ/ảo! Sao mà Cố Tinh Nguyên có số điện thoại của tớ được chứ? Với lại, Thuận Thủ Phát Tài là ai thế?"
Miễn là tôi không nhận, thì tôi không phải là Thuận Thủ Phát Tài.
Nhưng số phận hôm nay đã an bài.
Một bạn cùng tầng gõ cửa phòng chúng tôi, hét vang: "Thanh Song ơi! Cố Tinh Nguyên đang đứng dưới lầu ký túc xá, nhắn cậu một câu: Cậu ấy muốn gặp mặt cậu. Nếu cậu không xuống, cậu ấy sẽ không đi đâu cả!"
Đấy là một câu hay hai câu vậy?
Lần này đến lượt tôi quay sang nhìn ba người họ. Cả ba lập tức ngó nghiêng ngó ngửa, tránh ánh mắt của tôi.
Thôi ch*t, đúng là ba người này đã b/án đứng tôi rồi.