Làm di nương Chu Cận năm nay, quen lửa bỏng. Không tiền thì làm Chu Cận, hễ trắng lại biết m/ua quần áo, sức, bản tích cóp gì.
Chưa đầy một năm cả Hán Dương thành sẽ lo/ạn lạc, họ Chu phải mượn đường nam hạ tới Xuân Thành. bắt đầu thu xếp hòm, lôi mấy bộ phục may về chưa mặc mấy lần hoặc chưa khoác qua, lại sắp xếp mấy món sức ít đeo đưa Châu.
"Đem nhớ tìm hiệu đồ không phải gia tộc ta, cũng đừng để ngoài nhìn thấy."
Bảo không hiểu: "Di nương, phục này đều là gấm vóc thượng hạng, lại sức giá, sao phải cầm? Có món tiên sinh chưa ngắm."
Ta yểu điệu liếc nàng một cái: "Trước đây không hiểu giá trị đồng tiền, này để đấy cũng phủ bụi. Có tiền rồi gì m/ua lại được?"
"Hơn yêu đàn ông, sao sánh trắng vàng?"
Bảo khuyên can: "Di nương, tiên sinh yêu quý nhất là nương. Bằng không động phòng sao lại nghỉ ở Thính Hạc Uyển?"
Ta khẽ cười lạnh: "Hắn dùng làm bia đỡ đạn."
Đồ gấm vóc sức nhiên đáng giá. chia làm mấy hiệu mấy ngàn dương. hí hửng giấu kỹ đống trắng.
Đúng là tân hôn đầu tiên, Từ Y tính vốn chưa điềm đạm như hoa cúc, nổi trận lôi trong phá ầm ĩ.
Chu Cận vốn dĩ hơi áy náy, giờ cũng nén không nổi hỏa khí. Hôm sau lại tới Thính Hạc ngủ.
Hắn véo má phúng ta: "Thiếu tiền tiêu sao không hỏi đòi? Lại đồ đạc cố. Truyền ngoài cười nhạo Chu Cận nuôi không nổi đàn bà."
Hơi thở đ/ứt Dù cẩn hết mực, không thoát khỏi mắt Chu Cận.
Ta cười duyên: "Chẳng qua thấy bộ đầu đẹp, nghĩ tiên sinh cưới vợ tốn kém nhiều, thiếp tiết kiệm giúp chàng thôi."
Hắn nhìn chăm chú: gi/ận ta?"
"Sao dám..."
Khi Chu Cận đ/è xuống gắng chịu đựng sự buồn nôn. Cơn buồn nôn ấy cũng giá tiền. Hôm sau, đống phục cố về bộ đầu đặt kia cũng nằm chễm trên bàn.