Nên cậu không biết —
Tôi chưa từng che giấu cậu ấy điều gì.
Vì tôi biết, Nhậm Trạch Thu luôn luôn sẽ chấp nhận toàn bộ con người tôi.
Kể cả những phần không hoàn hảo.
Mà những điều ấy… nếu không cùng nhau trải qua…
Chúng ta đều sẽ chẳng bao giờ biết được.
Ăn cơm xong, tôi và Tiểu Thu đi đến cửa hàng thú cưng.
Chúng tôi nhận nuôi một bé mèo nhỏ màu cam.
Cầm chiếc lồng mèo trên tay, chúng tôi không vội về nhà, mà vòng ra bờ sông tản bộ.
Đi được nửa đường, Tiểu Thu bỗng phát hiện chiếc khăn quàng tôi tặng cậu ấy đã bị bỏ quên ở cửa hàng thú cưng.
Thế là cậu bảo tôi hãy ngồi đợi ở bãi đ/á cạnh bờ sông.
Tôi xách lồng mèo ngồi xuống bên bờ.
Trời đông lạnh lẽo, gió sông rít từng cơn buốt giá.
Tôi tháo đôi găng tay da, đưa bàn tay ngày một trở nên trong suốt lên trước ánh sáng, nhìn ra mặt sông.
Có vẻ như so với buổi sáng, tay tôi còn trở nên mờ đi hơn nữa.
Tôi nhìn say sưa, cho đến khi trên mặt sông vang lên những tiếng kinh hô — hình như có người rơi xuống nước.
Tôi lập tức đứng dậy, đi về phía phát ra tiếng kêu.
Một đứa trẻ tầm mười tuổi đang vùng vẫy giữa dòng nước lạnh.
Không chút do dự, tôi cởi áo khoác, lao thẳng xuống dòng sông.
Trong thoáng chốc, một ký ức đã rất xa xăm chợt loé lên trong đầu.
Đó là cái Tết năm tôi và Nhậm Trạch Thu hai mươi ba tuổi.
Chúng tôi đi nghỉ dưỡng.
Ở hồ bơi của khu nghỉ dưỡng, anh vừa năn nỉ vừa làm nũng đòi dạy tôi bơi cho bằng được.
Đến khi hoàn h/ồn lại, tôi đã bơi đến cạnh đứa trẻ.
Tôi đỡ nó lên, cố gắng bơi ngược vào bờ.
Lúc ấy, trên bờ đã có vài người đi đường hốt hoảng chạy đến.
Khi tôi đẩy đứa trẻ lên bờ, tay chân tôi đã bị đông cứng vì nước sông lạnh buốt.
Âm thanh xung quanh bắt đầu mờ dần.
Tôi hình như nghe được tiếng Tiểu Thu hốt hoảng gọi tôi.
Giọng cậu r/un r/ẩy, nghẹn ngào, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.
Trước mắt tôi, dường như có một bàn tay vươn ra.
“Người đó” cố gắng muốn kéo tôi lên.
Thực ra, tôi vẫn còn đủ sức để đưa tay ra nắm lấy.
Nhưng tôi đã không làm thế.
Tôi chỉ lặng lẽ để mặc cơ thể chìm xuống đáy nước.
Tôi muốn để phiên bản quá khứ của anh trở về quá khứ.
Và để tương lai của tôi… tìm đến tương lai của anh.
Dòng nước đục ngầu nuốt trọn tầm nhìn tôi.
Loáng thoáng, có một con cá bơi vụt qua.
Chiếc đuôi cá khẽ vẫy, khuấy tan lớp nước vàng đục, một chút một chút, biến thành màu xanh biếc trong vắt.
Tôi trôi nổi giữa dòng nước.
Bỗng trong tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Đã bảo bao nhiêu lần rồi, hai tay trượt ra sau rồi đạp về phía trước, là có thể nổi lên mà.”
Một vòng tay mạnh mẽ ôm ch/ặt quanh eo tôi.
Tôi bị kéo mạnh ra khỏi mặt nước.
Tôi bừng tỉnh, mở mắt, trân trân nhìn Nhậm Trạch Thu trước mặt.
Không quá trẻ, nhưng cũng chẳng giống như một người hai mươi tám tuổi.
Có vẻ như Nhậm Trạch Thu đang gi/ận dữ.
“Nước trào ngược vào n/ão à?”
Anh vừa nói vừa vung tay trước mặt tôi.
Nước mắt lập tức trào ra.
Tôi khóc nức nở.
Nhậm Trạch Thu, vốn định trêu chọc tôi, gi/ật mình tái mặt.
Anh vội vàng kéo tôi vào lòng, tay chân luống cuống lau nước mắt trên mặt tôi.
“Anh sai rồi, anh sai rồi, tiểu tổ tông, chúng ta không học bơi cũng được, đừng khóc nữa!”
Nước mắt càng lau càng chảy nhiều, Nhậm Trạch Thu bất lực ôm tôi thật ch/ặt.
Bàn tay anh vỗ nhẹ lên lưng tôi.