Hướng Của Thời Gian

Chương 15

21/11/2025 23:23

Nên cậu không biết —

Tôi chưa từng che giấu cậu ấy điều gì.

Vì tôi biết, Nhậm Trạch Thu luôn luôn sẽ chấp nhận toàn bộ con người tôi.

Kể cả những phần không hoàn hảo.

Mà những điều ấy… nếu không cùng nhau trải qua…

Chúng ta đều sẽ chẳng bao giờ biết được.

Ăn cơm xong, tôi và Tiểu Thu đi đến cửa hàng thú cưng.

Chúng tôi nhận nuôi một bé mèo nhỏ màu cam.

Cầm chiếc lồng mèo trên tay, chúng tôi không vội về nhà, mà vòng ra bờ sông tản bộ.

Đi được nửa đường, Tiểu Thu bỗng phát hiện chiếc khăn quàng tôi tặng cậu ấy đã bị bỏ quên ở cửa hàng thú cưng.

Thế là cậu bảo tôi hãy ngồi đợi ở bãi đ/á cạnh bờ sông.

Tôi xách lồng mèo ngồi xuống bên bờ.

Trời đông lạnh lẽo, gió sông rít từng cơn buốt giá.

Tôi tháo đôi găng tay da, đưa bàn tay ngày một trở nên trong suốt lên trước ánh sáng, nhìn ra mặt sông.

Có vẻ như so với buổi sáng, tay tôi còn trở nên mờ đi hơn nữa.

Tôi nhìn say sưa, cho đến khi trên mặt sông vang lên những tiếng kinh hô — hình như có người rơi xuống nước.

Tôi lập tức đứng dậy, đi về phía phát ra tiếng kêu.

Một đứa trẻ tầm mười tuổi đang vùng vẫy giữa dòng nước lạnh.

Không chút do dự, tôi cởi áo khoác, lao thẳng xuống dòng sông.

Trong thoáng chốc, một ký ức đã rất xa xăm chợt loé lên trong đầu.

Đó là cái Tết năm tôi và Nhậm Trạch Thu hai mươi ba tuổi.

Chúng tôi đi nghỉ dưỡng.

Ở hồ bơi của khu nghỉ dưỡng, anh vừa năn nỉ vừa làm nũng đòi dạy tôi bơi cho bằng được.

Đến khi hoàn h/ồn lại, tôi đã bơi đến cạnh đứa trẻ.

Tôi đỡ nó lên, cố gắng bơi ngược vào bờ.

Lúc ấy, trên bờ đã có vài người đi đường hốt hoảng chạy đến.

Khi tôi đẩy đứa trẻ lên bờ, tay chân tôi đã bị đông cứng vì nước sông lạnh buốt.

Âm thanh xung quanh bắt đầu mờ dần.

Tôi hình như nghe được tiếng Tiểu Thu hốt hoảng gọi tôi.

Giọng cậu r/un r/ẩy, nghẹn ngào, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác.

Trước mắt tôi, dường như có một bàn tay vươn ra.

“Người đó” cố gắng muốn kéo tôi lên.

Thực ra, tôi vẫn còn đủ sức để đưa tay ra nắm lấy.

Nhưng tôi đã không làm thế.

Tôi chỉ lặng lẽ để mặc cơ thể chìm xuống đáy nước.

Tôi muốn để phiên bản quá khứ của anh trở về quá khứ.

Và để tương lai của tôi… tìm đến tương lai của anh.

Dòng nước đục ngầu nuốt trọn tầm nhìn tôi.

Loáng thoáng, có một con cá bơi vụt qua.

Chiếc đuôi cá khẽ vẫy, khuấy tan lớp nước vàng đục, một chút một chút, biến thành màu xanh biếc trong vắt.

Tôi trôi nổi giữa dòng nước.

Bỗng trong tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Đã bảo bao nhiêu lần rồi, hai tay trượt ra sau rồi đạp về phía trước, là có thể nổi lên mà.”

Một vòng tay mạnh mẽ ôm ch/ặt quanh eo tôi.

Tôi bị kéo mạnh ra khỏi mặt nước.

Tôi bừng tỉnh, mở mắt, trân trân nhìn Nhậm Trạch Thu trước mặt.

Không quá trẻ, nhưng cũng chẳng giống như một người hai mươi tám tuổi.

Có vẻ như Nhậm Trạch Thu đang gi/ận dữ.

“Nước trào ngược vào n/ão à?”

Anh vừa nói vừa vung tay trước mặt tôi.

Nước mắt lập tức trào ra.

Tôi khóc nức nở.

Nhậm Trạch Thu, vốn định trêu chọc tôi, gi/ật mình tái mặt.

Anh vội vàng kéo tôi vào lòng, tay chân luống cuống lau nước mắt trên mặt tôi.

“Anh sai rồi, anh sai rồi, tiểu tổ tông, chúng ta không học bơi cũng được, đừng khóc nữa!”

Nước mắt càng lau càng chảy nhiều, Nhậm Trạch Thu bất lực ôm tôi thật ch/ặt.

Bàn tay anh vỗ nhẹ lên lưng tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Vị hoàng đế vĩ đại nhất lịch sử bị tiết lộ lịch sử trong buổi phát trực tiếp, hôm nay cũng rất bối rối.

Chương 229
Khương Vạn Ninh ngoài ý muốn qua đời và trùng sinh đến Tu Chân giới. Thật vất vả, từ một tiểu tử nghèo túng, hắn tu luyện thành một đại lão trong giới tu chân. Ai ngờ, vào lúc cuối cùng khi muốn phi thăng, hắn bị kiếp lôi đánh trúng, thân thể tiêu tan, một thân tu vi mất sạch, còn bị tái sinh thành một hoàng tử đáng thương không được sủng ái trong Đại Thần quốc. Ngay khi hắn đang ở lãnh cung chờ đợi, suy nghĩ về việc chạy trốn khỏi hoàng cung, thì một khối màn ánh sáng oánh quang đột nhiên xuất hiện trên không trung của Đại Thần quốc. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên và nhìn thấy khuôn mặt của người hậu thế trong màn sáng. Chủ bá lần thứ nhất trực tiếp: 【Thần chiêu Đại Đế, thần đức chiêu rõ, huy hoàng vạn cổ, nắm giữ công lao của Tam Hoàng Ngũ Đế, hậu thế chi đế không thể sánh bằng!】 【Kỳ danh —— Tiêu Lâm Uyên!】 Tất cả mọi người đều chấn kinh. Khương Vạn Ninh: Vẫn rất ngưu bức, chỉ là cái tên này sao nghe có chút quen tai? Lại suy nghĩ một chút, cái kia thật giống như...... Là tên của ta một đời trước?! 【Thanh lâu trước cửa quân không nói, gặp lại muôn đời người dưng】 【Nếu không có cảnh đức diệt khúc chiếu, lan đường hoa mộc sớm liền cành】 【Gia tài bạc triệu không đổi được một bát cháo gạo trắng】 【Tạo phản cuồng ma lâm chung di ngôn càng là trời mưa, nên trở về nhà gặt lúa mạch?】 【Click thì nhìn: Lưu manh đầu lĩnh hoàng hậu cùng hắn băng sơn hoàng đế lão công】 ...... Theo thời gian, trực tiếp tiếp tục, lịch sử bị kịch thấu càng ngày càng nghiêm trọng, đám người Đại Thần từ chấn kinh mất cảm giác đến xem náo nhiệt. Chỉ có Khương Vạn Ninh: Hôm nay ngón chân của ta chụp ra một tòa hoàng cung sao? Còn không có, nhưng mà nhanh. Kể từ khi trực tiếp xuất hiện, nội tâm Khương Vạn Ninh: # Hôm nay cũng là bị cầu vồng cái rắm nhảy khuôn mặt một ngày đâu. # Hôm nay ngươi còn không ngậm miệng sao? Vậy ta cũng chỉ có thể tự bế. Nội dung nhãn hiệu: Trùng sinh, Sảng văn, Trực tiếp, Chính kịch, Kịch thấu Lùng tìm chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Khương Vạn Ninh ┃ Vai phụ: Tạ vô niệm, Nam Cung thư hoa ┃ Cái khác: Một câu nói giới thiệu vắn tắt: Nhóc đáng thương hoàng tử bị hậu thế nói là Thiên Cổ Nhất Đế? Lập ý: Văn minh, hài hòa, yêu quý sinh hoạt
0
Đúng Hướng Chương 23
Ma Gõ Cửa Chương 12