Cơ Phàm Âm bảo tôi mở video call.

Ngoài kia, cô ấy ngồi trong pháp trận ánh vàng lấp lánh, tay kết ấn, miệng lẩm nhẩm đọc chú.

Đột nhiên một xấp bùa vàng bay vào tay tôi.

Giọng cô gấp gáp vang qua điện thoại: "Trong ba phút, phải dán bùa vàng vào ng/ực những kẻ đó thật nhanh, nhanh lên!".

Ánh sáng vàng từ điện thoại chiếu lên người tôi, đột nhiên như có thần lực trợ giúp, tôi chạy nhanh như bay, đôi chân chỉ còn là vệt mờ, chưa đầy hai phút đã dán hết bùa vàng lên ng/ực lũ đàn ông thối tha.

Chúng như bị điểm huyệt, đờ đẫn bất động.

Nhìn cả chục người giống hệt chị gái tôi, tôi lại bối rối.

Như Đường Bá Hổ điểm thu hương sao? Đâu mới là chị gái thật đây?

Bỗng con rối nhảy dựng lên cắn vào tay tôi, m/áu từ ngón tay tuôn xối xả, ngưng tụ thành con rắn m/áu lơ lửng giữa không trung ngửi tìm.

Cuối cùng nó dừng ở bàn thờ phía xa, nơi bức ảnh chị gái g/ầy guộc tiều tụy. Tôi gi/ật tóc những cô gái kia đ/ốt đi, trộn với m/áu mình đổ lên ảnh.

Mười mấy bóng hình Ấu Khả lập tức tan biến, người trong ảnh bước ra từ bàn thờ.

"Ấu Ngôn, em không nên đến đây. Số tiền chị nhờ Bàn Sở đưa em đủ để em sống cả đời, cứ an phận... Không được sao?"

Mũi tôi cay cay, mắt đỏ hoe: "Không được! Chị sống khổ thế này, em lấy tiền làm gì?"

"Em đi đi, được không? Chỗ này rất nguy hiểm."

Tôi lắc đầu quyết liệt, đọc khẩu quyết hồi h/ồn Cơ Phàm Âm dạy, nhìn chị gái nhập vào thân rối xong mới yên tâm, tranh thủ lúc thế giới trong tranh chưa sụp đổ lao ra ngoài.

Những lần sau, tôi đã thuần thục hơn nhiều, đi lại giữa các thế giới trong tranh, lần lượt đưa những con rối mắt đen ra ngoài.

Ở mỗi thế giới, chị gái đều như lần đầu gặp gỡ, họ như những con người song song tồn tại, ký ức hoàn toàn không thông suốt.

Nhưng lần nào chị cũng sốt sắng bảo tôi mau rời đi.

Người chị nào cũng dốc hết sức bảo vệ tôi.

Mọi chuyện suôn sẻ cho đến trước khi bước vào bức tranh cuối cùng.

Ở thế giới cuối cùng, tôi gặp Bàn Sở. Trước mặt anh ta là tách cà phê, dưới đất lả tả mẩu th/uốc, như đã chờ tôi từ lâu.

"Ấu Ngôn, em biết không? Thật ra ban đầu người anh để ý chính là em." Bàn Sở chằm chằm nhìn tôi, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào.

Tôi biết anh ta đang nói dối. Tiêu chuẩn nghệ sĩ anh ta muốn đào tạo, ít nhất về năm sinh tháng đẻ, tôi đã không đạt.

Có lẽ, anh ta không ngờ tôi lại nắm rõ đến thế.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm