HỆ THỐNG TỰ CỨU BẰNG DƯƠNG KHÍ

Chương 14

10/05/2025 19:45

Chu Lâm đưa đã rồi anh ấy vẫn đi. đó vờn như cá mắc cạn, tai lựng nhưng chẳng chịu thốt lời.

Tôi còn mở miệng, cô trên đã ngoái hỏi anh ấy, mặt ửng hồng: "Chu Lâm, chiều nay các anh đấu bóng rổ đúng không?"

Chu Lâm khẽ gật, vội góc mắt về phía tôi. Thì ra rủ đi xem trận đấu.

"Vậy tối dắt đám cùng phòng đến... vũ cho anh nhé! Thôi không làm phiền hai người đâu."

Cô gái nói xong nháy mắt cười khúm núm với tôi, quay mặt ra liền thủ thỉ với lũ bạn, thoảng lén ngoái nhìn về phía chúng tôi.

Cũng... kỳ quặc cũng đáng yêu.

Tôi đang định nhìn theo hướng ấy thì Lâm đã đưa xoay mặt lại. Góc lớp vang lên tiếng hét nghẹn ngào:

"Gh/en rồi! Gh/en rồi đấy!"

Mặt Lâm như lửa đ/ốt, cũng thấy ngượng ngùng không hiểu vì sao.

"Ừm... Chiều được không?"

Bình thường vô tư ôm ấp hôn hít, nghe anh nghiêm túc mời mọc, đơ người như gà mắc tóc.

Đang bấm mấy lên bút, đáp thì đã bị anh nắm ch/ặt.

"Mang cho anh chai nước... phải lạnh đấy!"

Giọng anh chợt đặc, anh cũng nhớ chuyện lần liếm chai nước.

Không gian ã bỗng ngột ngạt một câu nói hai đôi tai cùng lên như bị phỏng.

"Ừ."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

An Ý

Chương 9
#BERE TỪ KHI CHUỘC Thân RA KHỎI NHÀ HỌ TỐNG, ta mở một tiệm bánh nhỏ ở phía tây thành. Mỗi ngày nhào bột, hấp bánh, đón khách tiễn người, cuộc sống trôi qua yên bình thư thái. Thế nhưng vào một đêm mưa gió bão bùng, đại công tử nhà họ Tống – người từng là chủ cũ – bỗng gõ cửa phòng ta trong đêm khuya. Trong lòng chàng ôm theo một bé gái độ ba tuổi. Chàng nói: “Cô nương An Ý, nhà gặp biến cố, tình thế nguy nan, tiểu muội không người nhờ cậy, không biết cô nương có thể tạm thời trông nom một hai chăng?” Ta chỉ do dự trong chốc lát, rồi đáp lời: “Được.” Dù sao, Tống gia đối với ta có ân cứu mạng, ta không phải hạng người vong ân phụ nghĩa. Từ đó mười năm trôi qua, ta thủ vững tiệm bánh, nuôi bé con lớn lên thành thiếu nữ tuổi trăng rằm, cho đến ngày Tống gia lại một lần nữa khôi phục thanh thế. Ta nghĩ, ân tình đã báo đủ, cũng đến lúc nên suy tính chuyện cả đời của mình rồi. Nào ngờ đúng ngày xem mắt, đại công tử nhà họ Tống mặc quan phục màu đỏ thắm, đường hoàng ngồi ngay giữa sân nhà ta. Ánh mắt sắc bén đảo qua, khiến bao người hoảng hốt như ngồi trên đống lửa. Chàng nói: “Ta tới... để thay nàng trông chừng một phen.”
Chữa Lành
Cổ trang
Ngôn Tình
0
MÙI TIỀN Chương 7
Quy Môn Chương 15