"Con trai anh mày mai đầy tháng, mày chuẩn bị cho thằng cháu bao lì xì 12.000 tệ nghe chưa?"
Giọng nói chói tai vang lên từ đầu dây bên kia, vừa dứt lời đã lập tức cúp máy.
Nhìn chiếc bánh sinh nhật trên bàn chỉ còn một nửa do tôi ăn một mình, cuối cùng tôi cũng quyết định.
Vào sinh nhật tuổi 23 này, tôi x/á/c định mình không muốn sống nữa.
Tôi quá mệt mỏi, thực sự không muốn đấu tranh với gia đình ruột thịt này nữa.
Mấy ngày trước, tôi dùng số tiền tiết kiệm 80.000 tệ dành dụm cả năm để m/ua một miếng đất huyệt m/ộ.
Cầu mong phù hộ con cháu gì đó, tôi không cần.
Nhưng phải nói, miếng đất này thực sự không tồi.
Dài 2 mét, rộng 1 mét rưỡi, sâu 0,8 mét.
Kích thước chẳng khác gì chiếc giường trong căn phòng trọ tôi đã ở suốt gần hai năm sau khi tốt nghiệp đại học.
Tôi đã quen rồi.
Sau này nằm dài trong mảnh đất này, cũng chẳng sợ mất ngủ vì lạ giường.
Tôi từng ghé qua vài nghĩa trang, chỗ này dựa núi nhìn sông, phong thủy thực sự tốt.
Hơn nữa, m/ua m/ộ còn được tặng hộp đựng tro cốt bằng gỗ đàn hương, kèm bó hoa viếng, lại có dịch vụ trọn gói từ đón tiếp, ch/ôn cất đến thuê người khóc mướn.
Mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo - ch*t cũng có thể đường hoàng một lần.
Phù hợp với người như tôi, cả đời chưa từng có lấy một chút phẩm giá.
"Hoa tiểu thư, cho phép tôi hỏi một chút, là trưởng bối nào của cô mới mất, cần chuẩn bị an nghỉ tại đây ạ?"
"Tôi chọn cho mình."
Người đàn ông sững người một lúc, không nói thêm gì, chỉ rút máy POS ra.
Một tiếng "bíp" vang lên 80.000 tệ cuối cùng trong đời tôi thế là hết sạch.
Nhưng sau khi thanh toán xong, tôi lại thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Thật sự rất nhẹ nhõm.
Rất vui vẻ