Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.

Mặt sông phủ làn sương mỏng.

Thẩm Nguyệt nén nỗi u uất, giọng lạnh như băng:

"Lộc Linh, chuyện này tớ đã nghĩ rất nhiều."

"Chúng ta... đừng làm bạn nữa."

Tôi gi/ật mình, lắc đầu quầy quậy:

"Không được! Tớ không đồng ý!"

Ánh mắt cô lạnh lẽo liếc nhìn:

"Không cần cậu đồng ý. Tôi chỉ thông báo - tình bạn phải tự nguyện, chứ đâu phải ép buộc?"

"Từ đầu đã là cậu cố đeo bám, cố tình phá tôi học hành, muốn kéo tôi từ trên cao xuống."

"Mẹ tôi nói đúng - tình cảm chỉ là gánh nặng, lý trí mới giúp thành công! Tôi không cần bạn, không cần tình cảm, hiểu không?!"

Tôi chằm chằm nhìn đến khi cô quay mặt:

"Thẩm Nguyệt, chiêu này xưa lắm rồi."

Nếu là cô bé 17 thực thụ, có lẽ tôi đã bỏ đi.

Nhưng tôi không phải.

Tâm h/ồn tôi đã là người trưởng thành, tôi biết thế nào là "khẩu phật tâm xà".

"Giải quyết không được mẹ, định giải quyết luôn tớ hả?"

"Đúng là học thần, biết chọn hướng xử lý. Tiếc là với tớ vô dụng!"

Thẩm Nguyệt gục ngã:

"Cậu không hiểu đâu! Mẹ tớ là quả bom hẹn giờ, bà ấy sẽ làm tổn thương cậu!"

"Cậu nói chúng ta là bạn, sao lại đẩy tớ vào thế tiến thoái lưỡng nan? Một bên là mẹ, một bên là bạn, tớ phải làm sao?!"

Tôi ôm lấy mảnh vỡ trong lòng cô:

"Không sao cả, Thẩm Nguyệt. Tớ không dễ gục ngã. Tớ hứa sẽ c/ứu cậu mà."

Thẩm Nguyệt khóc nấc trong vòng tay tôi.

Đến khi cạn nước mắt, cô mới ngượng ngùng đẩy ra, giọng khàn đặc:

"Xin lỗi, Lộc Lộc."

"Trâu Kiến Sơn đã điều tra gia cảnh cậu. Hắn là kẻ cơ hội, sẵn sàng dẫm lên mọi người để thăng tiến."

Tôi bật cười: "Trừ phi tớ tự nguyện làm bậc thang, không ai ép được tớ."

Sự kiêu ngạo của tôi khiến Thẩm Nguyệt bật cười.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Hứa làm ni cô cho Thái Tử, sao nàng lại tái hôn rồi?

Chương 8
Hôm Hoàng thái tử bị phế truất, ta theo các cung nhân gói ghém hành lý rời Đông Cung. Nơi vắng người, thái tử nắm chặt tay ta: "Theo ta đi, ta sẽ bảo hộ nàng." Ta khẽ rơi lệ: "Không được, tiện nữ đã quyết xuống tóc đi tu, vĩnh viễn cầu phúc cho điện hạ." Nói rồi, ta bước vào ni cốc dưới ánh mắt lưu luyến của chàng. Lẽ nào ta theo chàng được? Bởi chàng là nam chính, còn ta chỉ là nữ phụ độc ác. Trong nguyên bản, ta theo chàng nếm đủ khổ ải, nào ngờ chàng lại si mê nữ tử xuyên việt. Đến khi đoạt lại ngai vàng, phong nàng ta làm Hoàng hậu. Còn ta, lại còn đấu đá trong cung rồi chết thảm. Hừ! Dẫu có lòng với thái tử, nhưng ta cũng chẳng thuần khiết gì, mưu cầu vinh hoa phú quý mới là chính. Đã biết trước kết cục, sao ta phải chịu khổ cùng hắn? May thay tỉnh ngộ không muộn, sớm đã tay không xây dựng gia nghiệp. Năm năm sau, khi ta vừa khóc chồng đầu, đang chuẩn bị tái giá lần hai, khuôn mặt lạnh như băng của thái tử hiện ra trước mặt. Chàng nghiến răng nắm chặt cổ tay ta: "Nàng không phải đã thề xuất gia tu hành sao?"
Cổ trang
Cung Đấu
Nữ Cường
0
Ve sầu mùa thu Chương 10