Chú vẫn luôn đeo một vải lưng, giờ ấy nó ra.
Từ lôi một chiếc đèn dầu đã vỡ vẫn nỡ vứt đi.
Điều làm tưởng đến một việc.
Những người tr/ộm m/ộ phải đều thích dùng những món kiểu này sao?
Chỉ cần đèn sẽ có việc ngoài dự liệu xảy ra.
Lúc này đã thắp đèn lên.
Lách tách một chốc, lửa xanh yếu ớt giống m/a trơi từ hiện.
Chú cẩn thận chút một bê chiếc đèn đặt đến bên bệ cửa.
Người đàn mày đen sạm, có mấy vết sứt này bắt lẩm ba lẩm bẩm.
Ông ấy dường thầm thương gì đó.
Những bóng sương trắng bay trên trời kia kỳ lạ, tranh nhau trước tụ bên cạnh Hai.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tưởng chừng đã sương trắng bao quanh.
Mặt khác, phòng khách, một góc nhỏ tĩnh giờ bỗng nhiên có ánh lửa hiện.
Là đ/ốt vàng mã.
Bố sợ đến mức miệng há giống một lớn.
Còn ngươi của gần sắp rớt ngoài.
Nhưng mà, này cũng coi là đ/ốt vàng mã sao? Bố dường ném thẳng từng vàng mã đống lửa đúng hơn.
Mẹ lấy hết cả cúng ra.
Có lợn đã chín, có bánh bao bánh ngọt cái gì cũng có, đều bày đất.
Mẹ còn lôi một lá.
Mẹ đâu biết hút, giờ liều mạng châm từng điếu một, mặc cắm hết lư hương.
Đây chắc chắn phải ảo giác.
Những điếu độ ch/áy rồi cực nhanh một cách khó hiểu.
Tôi còn nghe thấy tiếng ăn nữa.
Chóp chép chóp chép.
Tôi đoán chắc chắn có với cúng.
Tất cả những đều khiến hoàn sụp đổ.
Tôi có thể làm gì được giờ? chỉ biết bất lực cuộn tròn cơ dựa sát vách qu/an t/ài.
Như vậy có thể khiến bản thân có chút cảm giác an toàn.
Mau kết đi, xin đấy, c/ầu x/in trời.