Trên thuyền, ngoài ba nén hương thắp thì chỉ tôi chú Hai.
Quách nói ba nén hương làm giới hạn.
Nhưng tôi phát hiện, những đứa hồ dường sự kiên nhẫn lớn.
Nén hương ch/áy ngắn, khuôn tạo thành nhóm ở hồ.
Những đứa trốn ở nước lặng chúng tôi.
Chú Hai kinh nghiệm nên nhận ra nguy hiểm.
Đương nhiên ông phải loại thể bỏ đi trước được.
Ông lên trên bờ, lắng huýt sáo tiếng.
Rất tiếc đáp lại.
Trái hồ, mắt những tiếng lạ thường.
Có đứa bé mà lên mạn thuyền.
Tuy vật ch*t nhưng hành thì nó chẳng khác khỉ.
“Chú Hai! Hai!” Tôi hãi hét lớn nhắc nhở.
Chú Hai mái chèo sang.
Bốp tiếng, đứa hồ lần nữa.
Thế nhưng, giống dây chuyền bắt khởi động.
Trong chớp mắt, vô số đứa tranh nhau lên trên.
Tôi xung quanh, phản tiên muốn nôn.
Sau khi ra khỏi nước, tất cả những gương vừa trương phình vừa biến dạng.
Chú Hai vung mái chèo, bận mắt mũi.
Tiếng vang lên ngớt.
Nhưng thế thì ông chỉ mình, hai quyền khó đ/á/nh địch bốn tay.
Đã lúc này, tôi phải đồ vô dụng.
Dứt khoát mái chèo.
Khi chính thức đối diện lần thứ nhất, tôi thừa nhận hơi run.
Nhưng quyết tâm nên tôi mái chèo mạnh…
Cứ vậy, hai chúng tôi nắm chèo.
Tôi chỉ nghe tiếng giống thứ vào thuyền.
Quay lại.
Cũng khoảnh này, đứa vào thuyền dừng lại, liên tiếp tấn công về phía tôi.
Nó tỏ ra tham lam, nhảy đà cái rồi nhảy bổ lên trung.
Đặc nó kêu.
“Mẹ, mẹ!”
Tôi nghe rõ, gọi mẹ, hay ếch?
Rất hồ.
Nhưng trọng điểm là, vị nó lao tôi.
Nó thực được, q/uỷ sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôi hãi, lúc mái chèo kịp rồi.
Tôi dứt khoát đưa ra tóm cổ của đứa này.
Cảm nhờn nhờn giống bôi dầu.
Hơn nữa trên nó tảo.
Mùi tanh xộc thẳng vào mũi.
Tôi quan tâm nữa, chỉ liều mạng xử nó.
Cuối cùng tôi mất thăng bằng ngã bệt thuyền.
Tôi nó giống cá chạch, lúc nó khỏi tôi, tôi cảm vọng lập tức.
Thời quan trọng phải nhờ vào chú Hai.
Ông hét lên.
Một bàn lớn hiện.
Trông giống cái kìm sắt, ch/ặt đứa bé ch*t rồi nhấc bổng nó lên.
“Khoan đi, nhà giỏi thì khoan đi!”
Chú Hai cố ý đưa đứa bé ch*t ra trước mình.
Các cụ ăn ăn xôi gấc.
Có đứa mệnh muốn đi th/ai sớm hơn chút.
Lúc này, nó nhắm vào chú Hai, ra sức lần nữa.
“Mẹ Thằng chó đẻ, cả đàn ông mày tha!” Hai ch/ửi thậm tệ, tiện nắm nó rồi quẳng hồ.
Nếu cứ tiếp tục thế thì cả tôi chú Hai thật sự sẽ cự lâu.
Nhưng may, tự dưng tiếng hét lớn làn sương ở trên bờ.
Khoảng ngắn, hơn nữa mỗi lần hét xong, tôi cảm âm thanh ngày gần.
Cuối cùng, Quách nhảy lên chiếc thuyền xuyên lớp sương đặc.
Tôi phát ra vấn đề.
Tại sao mỗi lần Quách từ sương đặc, ông hai cái đầu.
Lần trước, ông theo giấy.
Còn lần này, vì bố tôi…
Như lâu gặp, bố tôi hôn mê, ngũ quan của ông thay đổi nhiều.
Xuất tóc bạc.
“Xử lý ổn thỏa cả Hai hỏi.
Quách Sinh: “Chuyện thỏ, xử lý hết rồi.”
Nhưng ông nói thêm câu: khoản n/ợ, xong.”
Lúc tôi nắm chi tiết.
Ông mang tro cốt của bà nội tôi về…