Tôi chạm cửa, thì bị U tay.
Cậu ta nhìn lớn, từ phía sau câu dán giấy.
Tôi nhận giấy từ tay cậu ta, nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi.
“Đây âm, có sĩ nhúng tay? Chuyên dùng để ngăn chặn q/uỷ sai chúng ta?”
Bùa âm, giấy có thể lui âm với q/uỷ sai chúng có chút ảnh hưởng.
Nói trắng q/uỷ sai không người không m/a, hành âm dương, người khó khỏi việc dính nhiều âm khí.
Tang U tỏ bình thản: “Cái này cô, nhà mình giờ không được.”
“Cậu sau hai bước.”
Cuối rút câu tách tiếp chống tr/ộm.
Vừa nhà thì nhận bên đều tối om.
Chính giữa khách thắp hai nến màu trắng, bên còn bày tấm ảnh đen trắng.
Tôi đi nhìn, tức tối sầm mặt.
Bức ảnh đen trắng ảnh tôi!
Tôi còn chưa đâu đấy, nguyền đi à?
Rốt cuộc với Uông Tuyết làm cái gì.
Tôi gọi mấy tiếng, bóng đêm cuối vang lên tiếng bước chân.
Mẹ cầm nến, từ ngủ đi ra.
Trên khuôn mặt đầy vết nhăn ta nặng nề âm khí.
“Con thế.”
Tôi nghi hoặc nhìn ta, nâng móc tách h/ồn nhắm chuẩn ta.
“Uông Tuyết đâu? Bà làm gì mà bày ảnh đen trắng ra, muốn à?”
Mẹ ngước lên nhìn tôi, cười mấy tiếng, không nói gì, mà cầm nến đi thẳng ngủ.
Tôi và U nhìn nhau.
“Bút tiên ngôi nhà này.”
Cậu ta lập tức kết ấn, rất tầng kết giới đã bao trùm ngôi nhà.
Tôi bước đi theo ngủ.
Kết quả đi đã nhìn thấy Uông Tuyết ngồi giường, người mặc bộ giá y đỏ tươi như m/áu, mặt bị bôi trắng toát, chỉ còn lại đôi môi đỏ hồng.
Ánh mắt thẫn thờ, vẫn ngồi giường, dường như đã mất sạch thức chính mình.
Tôi nhìn kĩ thì phát hiện h/ồn phách Uông Tuyết đã không còn thân x/á/c nữa.