Đế Cơ Chi Lộ

Chương 13

06/08/2024 19:47

Nếu Tống Thủy Vận có đầu óc, chịu khó đi nghe ngóng.

Có lẽ sẽ nghe ngóng câu xưa hậu trạch.

Thứ nữ Lại bộ thượng thê tử Hàn lâm - Nguyên Lệnh Uyển.

Năm thứ sau thành hôn, chợt mắc phải b ệ đ n.

Còn bị đích thân đ/á/nh g/ãy chân.

Nguyên Lệnh Uyển, chính thân ta.

Năm thứ sau thành hôn, sinh ra ta.

Tạ vừa thấy bĩu môi đi, ngay giả vờ cũng thèm.

Lúc Hàn lâm phu mắc b ệ đ ai cũng biết.

Tạ hết quan giúp đỡ, có thể tốt với được.

Nguyên Lệnh Uyển yếu ớt lấy ta.

“Đứa bé này... hãy gọi Gia...”

“Gia?” Thị nữ hỏi, nhân, chữ Gia nào?”

Nguyên Lệnh Uyển khóc, nhẹ mỉm cười.

“Gia khen thưởng (嘉).”

Phải đến trưởng thành biết được.

- Gia trở về (家).

Ta lớn đến sáu chưa người phủ tốt.

Bọn hạ nâng thấp, mấy di sinh dương dương đắc ý, ngày lời c đ c với và ta.

Còn gà mái biết đẻ trứng.

Ta luôn lao m/ắng mấy di nương: “Không thế.”

Vì vậy, phải chịu ít khổ sở.

Năm bảy các đệ tỷ muội khác đều đi học.

Có người biết thơ, lúc này nghĩ đến nữ tiên sinh.

Học vài thứ Đức”, Giới”, nhận biết vài chữ được.

Nương kéo chân t/àn t/ật, lễ với ta, nở nụ cười nhạt.

“Phu quân, để Gia đi. “

Tạ nhíu mày:

“Ngươi á? Ngươi chỉ đ n.”

“Khi mẹ đẻ cũng thứ Gia rồi.”

Bà dịu dàng nói: “Dù cũng có việc phủ. quân cứ yên tâm, b ệ đ khỏi rồi.”

Ta lấy chân nương, liên tục gọi.

“Con con.”

Vốn dĩ cũng quan tâm, sảng ý.

“Vậy ngươi đi.”

“Con chỉ vài chữ được.”

Nương nhẹ ý.

Mấy ngày sau, đưa bản chép tay.

Ta vẫn nhớ ngày nắng đẹp rực rỡ.

Bà đuổi hết mọi người bế trang trang mở ra xem.

“Gia nhất.”

Ánh mắt đầy dịu dàng, lại giống xuyên qua ta, thứ đó.

“Con cùng sách nhé?”

Ánh nắng rọi vào, dát lớp vàng mặt bà.

Ta gật đầu.

Từng chữ chữ, theo bà.

“Phụ nữ giải gắn liền với giải phóng loại...”

Cứ vậy, xong Đức”, Giới”, Huấn”.

Năm tháng trôi qua.

Chức quan cũng ngày càng cao.

Năm mười ba đến chức tướng. người, trên vạn người.

Tuy nhiên, d ã chỉ dừng lại đó.

Ngồi trên vàng vị đế thiếu niên mười mấy tuổi.

Yếu chịu nổi đò/n.

Tạ quyền khuynh dã, đình từ trên xuống dưới đều nằm tầm kiểm soát ta.

Ông phép mang k ế cúi đầu.

Ông ba nghìn sát thủ bóng tối, rải rác khắp gian.

Thời điểm quyền lực mười bảy tuổi.

Tạ cầm k ế ch/ém sắt ch/ém bùn, cười lớn bẩm.

“Tay cầm lưỡi d a o sắc nảy sinh.”

Tay cầm lưỡi d a o sắc nảy sinh.

Ta đứng lối rẽ sau lang quanh co, mặt biểu cảm ta.

Mấy ngày sau, gọi phòng.

Bà đi thẳng vấn đề: “Tạ đế.”

Giọng rất nhẹ nhàng, trên mặt nở nụ cười: “Gia nếu hắn chúng sẽ có kết cục tốt đẹp.”

Tạ c/ăm mẹ nhất.

Nếu ngôi, kết cục thê chúng có thể tưởng tượng được.

lúc cung biến, ch*t hai người cũng phải to t/át.

“Đây bằng chứng th a ô lộ qua, tuy hắn đa nghi nhưng lại phòng người nhà.”

Bà đưa chiếc hộp gỗ lim.

“Còn có rất nhiều thứ mẹ để lại con, phương cải tiến sú/ng ống nạp đạn trước có vài thứ hơi phải cẩn thận cầm chắc.”

“Gia hãy cung ngay đêm, giao thứ này đế.”

“Sau đưa ra điều kiện, hậu.”

Nói đến đây cười cái: “Tất nhiên, mẹ biết, hậu.”

Bà biết.

Khi các tỷ muội tụ tập trò với nhau.

Người này sau này chủ gia đình.

Người sau này phi.

Còn có người hậu nghi thiên hạ.

Ta gì.

quay về phòng, nhào nương, nhỏ giọng nói.

“Con đế.”

lấy mặt ta, rõ ràng cười, nhưng mắt lại lấp lệ, trọng với ta.

“Được. này Gia sẽ đế.”

Ta nhận lấy chiếc hộp, ngẩng đầu hỏi bà: “Nương, vậy sao? có đi cùng không?”

“Không.”

Nương lắc đầu: “Nương về nhà.”

lấy ta, mắt lóe ánh sáng lạnh lẽo mà chưa thấy bao giờ.

Từ trước đến luôn dịu dàng, ấm áp.

Ta chưa bao thấy lạnh lùng và thậm chí tà/n nh/ẫn đến vậy.

tai ta, gằn chữ một:

“Tạ đ g/ãy chân nương, hắn... chớc có chỗ ch/ôn.”

Nói xong, đẩy mạnh ra.

Lần cuối cùng quay đầu lại, thấy ngã xuống đất, khóe miệng rỉ ra vệt u đen.

Bà kiên định, yếu ớt với ta.

“Đi đi.”

“Con mẹ, hãy Thuấn (*).”

(*) Vua (尧) và Thuấn (舜) hai vị nổi tiếng lịch sử Trung Quốc cổ đại, biết đến với sự minh triết và quản đất nước sắc. Họ thường coi hình tưởng về đức hạnh và đạo.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm