15.
Chu lề mề thay quần áo rồi lê phòng khách.
Anh trai cô cũng có mặt.
"Mau tới đây."
Chu tr.ừng mắt cô ta, cảm giác như ấy tiếc vì rèn sắt thành thép.
"Em thật hồ đồ. Nếu Hạ trân trọng giao tình với ba mẹ nên tốt cưu và Tiểu Nhu, mẹ sớm l.ang th.ang khắp hít bụi đường sống qua ngày rồi. mà… sao còn làm ra những chuyện x.ấ.u h.ổ như vậy?"
"Em làm m.ặt quá rồi."
Chu thực sự x.ấu h.ổ.
Từ cửa, áy náy tới nỗi dám ngẩng đối mặt với mẹ chồng lấy giây.
Chu ngồi cạnh Khải, im lặng lời nào.
Chu t.ứ.c gi.ậ.n mức muốn đ/ánh cô trận tử.
"Anh bị đ/i/ên Em sai, người có lỗi, nhau g/ài b/ẫy em.” chút h/ận, tin hét ầm ĩ.
Đôi mắt mở to hết Anh có lẽ dám tin, đứa gái này t/ệ hạ/i thế.
Người đàn ông đỏ mặt tía tai, ngập ngừng trong miệng: "Em……"
Đúng này, mẹ chồng c/ắt ngang cuộc tranh cãi: “Chuyện hai nhà các người, hai người về nhà giải quyết với nhau đi.”
Bà sang Khải: "Hôm nay gọi đây chính để chứng kiến, và chính thức chấm dứt qu/an h/ệ. Từ nay về sau, còn mẹ đỡ cô ta, cô cũng sẽ còn gái nuôi dì."
Chu cúi khom lưng liên tục lời xin lỗi.
Anh kéo và Tiểu Nhu rời đi nhanh như động cơ chân.
Tôi đứng ở cửa rời đi, đi được đường quay lườm tôi, ánh mắt đ/á/ng s/ợ. thậm chí có thấy trong mắt ấy h/ằn một nỗi h/ận tột với tôi, nỗi h/ận x/é x/á/c ra thành trăm mảnh.
Nội tâm cô cần thay hỏi thăm gia phả mười tám đời nhà tôi.
Tôi mặc kệ.
Chỉ bất kẻ thua cuộc.
Tôi từ từ nhếch nở một nụ cười chiến thắng với cô ta.
Suýt chút nữa, tức h/ộc m/á/u ngay tại chỗ.