Ông ngoái đầu liếc cái, vươn tóm lấy tóc rồi nhấc cả người lên.
Thân nhẹ tờ giấy, không vùng vẫy nhưng t/át vào mặt, hung ch/ửi cho trận: “Chính là kẻ hại tao không nữa, cút đi!”
Tôi cửa sổ, vậy mà ném ra ngoài, sau tự mình điều khiển bus.
Tôi chưa bus, nhưng 377.
Ròng rã năm kể từ ấy rời đi, suốt 365 đằng đẵng không nhiêu lần ngồi lên không nghĩ đến việc ấy lại.
Tôi nhìn chằm vào vị trí bên cạnh, khi chuẩn rời khỏi đường hầm, cùng cũng nhìn thấy khác song song cạnh mình.
Cô gái mà nhớ đêm mong ấy hoảng hốt hãi nắm điện thoại không ghi âm tin nhắn thoại. Là mong mỏi mau mau đến c/ứu ấy.
Tài xế trên cũng biến thành tôi.
Chỉ tích tắc liền đ/á/nh lăng, đ/âm vào mình.
“Rầm!”
Hai va vào nhau nhưng không hề ra bất sự cố nào giống bình thường, hai từ từ hòa vào nhau, cùng thành một.
Tôi nhấc chân đạp phanh, đột ngột dừng lại, hấp tấp đứng dậy nhìn về phía sau.
Cô ấy ở đó.
Đang ở ngay đó, trên cùng với tôi!
“Tiểu Cửu…”
Tôi ngơ ngác bước vội về phía mình, ấy cũng ngơ kinh nhìn tôi, sau không được mà khóc òa lên.
Tiểu Cửu của khóc nở giống đứa trẻ: “Em tìm rất lâu, không nhiêu nào cũng mong được anh, nào cũng đều ước rằng mắt ra nhìn thấy ngay trước mặt… Ngày qua khác, nào cũng cầu c/ứu ở trên này, không thoát khỏi nơi này, làm cách gì cũng không rời khỏi đây, có cố gắng tìm hết lần đến lần khác…”
Trái tim đ/au đớn ai bóp nghẹt, vội vàng ôm lấy mình, xót xa cho ấy: “Ngày nào cũng nghe thấy được tìm anh, đừng nữa nhé… đến rồi đây.”
Tôi nắm lấy cơ của cũng nhẹ làn mong manh, dắt ấy bước ra ngoài, đúng vào này, không có tài xế bỗng nhiên chậm lăn bánh!