Tôi gi/ật mình.
Trừng Tâm Hoa Viên tòa 19 nghe quen quá.
Đúng lúc Phong Hòa chạy tới:
"Khi nào về nhà? Con đói rồi!"
Xe đến rất nhanh.
Lục Phong Hòa trèo lên xe, quen thuộc đọc số điện thoại của tôi.
Tôi nghe mà ngớ người.
"Anh có thấy..."
Tôi nhìn Lục Tranh.
Anh gật đầu, rồi lại cẩn thận nhìn khuôn mặt của Lục Phong Hòa, một lúc sau, nói với tôi:
"Cái miệng và cằm của thằng bé rất giống em, mái tóc xoăn nhỏ cũng giống hơn."
Tôi đ/ập nhẹ tay anh:
"Đừng đùa. Tóc xoăn tự nhiên nhiều người có. Nó giống anh thì có. Anh nên gọi cho ba mẹ xem."
Lục Tranh thở dài:
"Bố mẹ anh đang làm tình nguyện y tế ở châu Phi, sóng yếu lắm."
"Nhưng..."
Anh chợt nghĩ ra điều gì rồi lắc đầu:
"Thôi, về trước đã."
Xe vào Trừng Tâm Hoa Viên.
Lục Phong Hòa xuống xe, quen thuộc chạy về phía tòa nhà 19, đi thang máy lên thẳng tầng 7, dừng lại trước cửa phòng 702, quay đầu nhìn Lục Tranh:
"Bố mở cửa đi!"
Lục Tranh sửng sốt vì không hiểu sao cậu bé lại biết rõ địa chỉ nhà mình.
Mở cửa bật đèn, Lục Phong Hòa vốn đang rất vui lại đột ngột dừng lại.
Cậu nhìn cách trang trí trong nhà, có vẻ sợ sệt lùi lại một bước, ôm eo tôi:
"Mẹ ơi, tại sao nhà mình lại thay đổi rồi?"
Tôi chưa từng đến đây bao giờ, làm sao biết trước kia thế nào, đành phải bịa chuyện an ủi cậu bé:
"Đúng vậy, một số đồ đạc cũ rồi nên bố đã vứt đi thay mới."
Vừa thốt ra từ "bố", tôi đã cảm thấy x/ấu hổ, gượng gạo ngồi xổm xuống nói với Lục Phong Hòa:
"Khác nhiều lắm sao?"
"Rất nhiều!"
Lục Phong Hòa phồng má trông hờn dỗi, "Sao lại thay đồ? Tấm thảm gấu bé nhỏ mà con thích nhất cũng biến mất rồi."
Cậu bé mếu máo, mắt đỏ hoe trông rất đáng thương:
"Góc gia đình của chúng ta cũng không còn, bố từng nói đó là nơi quan trọng nhất của ba người."
"Nơi quan trọng nhất đã biến mất, có phải chúng ta sẽ chia tay không?"