Kẻ Ác Trời Sinh

Chương 22.

15/04/2025 15:21

Trang Tâm Nguyệt 17 tuổi năm ấy, vô tình phát hiện ra những việc mờ ám cha cô đã làm.

Cô không thể chấp nhận sự thật ấy, cũng không ngăn được cha mình, dần dần tự dày vò đến mắc trầm cảm.

Cô vật lộn với ý định t/ự s*t, nhưng tôi - người vệ sĩ của cô - biết rõ nếu cô ch*t, tôi sẽ bị tổ chức trừng ph/ạt thảm khốc.

Thế là tôi bắt đầu giám sát cô 24 giờ.

Cô đ/au khổ, nhưng đôi lúc lại nở nụ cười ngược lại an ủi tôi.

Dẫu vậy, cô vẫn ch*t vào năm 18 tuổi.

Trong chiếc váy trắng yêu thích, cô nằm trong bồn tắm ngập tràn hoa hồng, cổ tay rạ/ch một nhát.

Khung cảnh ấy đẹp đến mê hoặc, ám ảnh tôi đến tận bây giờ.

Trang Tâm Nguyệt t/ử vo/ng như một vụ t/ự s*t.

Nhưng tôi vẫn trở mục tiêu trút gi/ận của tổ chức.

Người đàn ông trung niên vừa mất con gái dí sú/ng vào đầu tôi, gầm gừ: “Đừng tưởng tao không biết mày đã làm gì! Nhớ đấy, nghề của mày đều do tao dạy.”

Tôi không phản bác, chỉ bắt chước dáng vẻ của Trang Tâm Nguyệt, nhìn ông ta c/ầu x/in.

Ông ta lên đạn, chằm chằm tôi một hồi rồi nói: “Mày đã cư/ớp con gái tao, vậy thì trở thành nó đi.”

Thế là những ca phẫu thuật, th/uốc men, luyện tập cử chỉ…

Một năm sau, tôi biến thành bản sao hoàn hảo của Trang Tâm Nguyệt.

Suốt sáu năm trời, cho đến khi cả tổ chức sụp đổ.

Đến giờ, đôi lúc chính tôi cũng không phân biệt nổi mình là Trang Tâm Nguyệt hay Thẩm Thanh Viễn.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm