Trang Tâm Nguyệt 17 tuổi năm tình những việc mờ ám cha đã làm.
Cô không thể nhận sự thật không được cha mình, dần dần tự dày vò đến mắc trầm cảm.
Cô vật lộn với ý định t/ự s*t, nhưng người vệ sĩ rõ nếu ch*t, sẽ bị tổ trừng ph/ạt thảm khốc.
Thế bắt giám sát 24 giờ.
Cô đ/au khổ, nhưng đôi lúc lại nở cười ngược lại an ủi tôi.
Dẫu vậy, vẫn ch*t năm 18 tuổi.
Trong chiếc váy trắng yêu thích, nằm trong bồn tắm ngập tràn hoa hồng, cổ tay một nhát.
Khung cảnh ấy đẹp đến mê hoặc, ám ảnh đến tận bây giờ.
Trang Tâm Nguyệt t/ử vo/ng như một vụ t/ự s*t.
Nhưng vẫn mục tiêu trút gi/ận tổ chức.
Người đàn ông niên vừa mất con gái dí sú/ng tôi, gầm gừ: “Đừng không đã làm Nhớ đấy, nghề đều do dạy.”
Tôi không phản bác, bắt chước dáng Trang Tâm Nguyệt, nhìn ông ta c/ầu x/in.
Ông ta lên đạn, chằm chằm một hồi rồi nói: “Mày đã cư/ớp con gái tao, vậy thì nó đi.”
Thế những ca phẫu thuật, th/uốc men, tập cử chỉ…
Một năm sau, bản hảo Trang Tâm Nguyệt.
Suốt sáu năm trời, cho đến khi cả tổ sụp đổ.
Đến giờ, đôi lúc không phân biệt nổi mình Trang Tâm Nguyệt hay Thanh Viễn.