Sống lưng tôi lạnh ngắt, chợt nhớ ra.

Tháng trước dường như có sinh viên nhảy lầu t/ự s*t, khi chúng tôi thức dậy đi học thì th* th/ể đã được mang đi rồi, mọi thứ dường như chưa từng xảy ra.

Nhưng ngay sau đó, các công nhân của trường đã đến và hàn tất cả những cửa sổ phía trên tầng hai.

“Nếu như chuyện này là thật, thì chủ m/ộ kia chắc chắn đã bịt kín tất cả mọi đường thoát trong thời gian mấy tháng này rồi, chúng ta tìm sơ hở cũng vô dụng cả, chỉ có thể trực tiếp phá cửa sổ thôi.”

Ngô Lam nắm lấy tay tôi: “Người tên Tiểu Nhiễm kia không phải nói đêm nay chúng ta tìm được chủ m/ộ là vẫn còn hi vọng sao?”

“Đừng sợ, có chị Phong ở đây, chị sẽ bảo vệ em.”

Có chị ấy làm bạn, dường như hành lang không người này cũng không đ/áng s/ợ đến thế.

Mở cửa ra, trong phòng ngủ đã tắt đèn rồi.

Ng/uồn sáng duy nhất là đèn đêm trên bàn sách của Tần Tiếu, thấy chúng tôi quay về, cô ấy quay đầu lại, ánh đèn yếu ớt phản chiếu trên mắt kính.

“Hai người về rồi.” Cô ấy nói rất khẽ.

Trong đêm tối, giọng nói kia thật sự khiến người nghe sợ phát hoảng.

Tay chân tôi càng lạnh ngắt, nghe thấy Ngô Lam bên cạnh mình hỏi: “Lệ Nhi đâu?”

“Lệ Nhi đã ngủ rồi, chúng ta nhỏ tiếng thôi.”

Tần Tiếu đặt ngón trỏ lên môi, làm động tác bảo chúng tôi đừng lên tiếng.

Tôi ngẩng đầu lên, quả thật nhìn thấy rèm giường của Mạnh Lệ Nhi đã kéo kín lại.

“Chị Phong, chị về muộn quá, mưa lớn như vậy mà hai người còn chưa về, làm em lo muốn ch*t.”

Tấn Tiếu khẽ cười.

“Sao hai người cứ đứng ở cửa không vào thế? Trà gừng em mới m/ua giao đến rồi, hai người uống thử xem sao.”

Trước đây, Tần Tiếu m/ua được đồ gì ngon trên mạng thường sẽ chia cho những người trong ký túc xá, bình thường tôi cũng rất thích ăn, nhưng lúc này nhìn thấy chất lỏng vẩn đục toát ra khí nóng, tôi lại vô duyên vô cớ bắt đầu thấy lợm giọng.

Ngô Lam nhìn tôi, dịu dàng lắc đầu.

Tôi hiểu ý của chị ấy, là bảo tôi đừng làm Tần Tiếu nghi ngờ.

“Em cũng biết là Nguyễn Nguyễn đang giảm b/éo mà.” Ngô Lam vẫn nói bằng ngữ khí bình thường, đi đến cạnh Tần Tiếu: “Để chị thử cho.”

Nhân lúc này, tôi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, ý muốn tìm Tiểu Nhiễm trong một đống bình luận.

Tiểu Nhiễm ch*t ti/ệt, cô xuất hiện đi, lúc trước nói vui lắm cơ mà, sao bây giờ lại biến mất rồi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm