15
Mang theo bầu khí mơ hồ này, chúng tôi đến thị bên cạnh sân bóng.
Là tôi thể để Du phải trả tiền.
Tôi liền bỏ tiền túi ra m/ua đội rổ của họ.
Ở quầy thanh toán có hơi đông người, phải xếp hàng.
Tôi nhớ ra muốn m/ua thêm chút ăn vặt trai mình, điện Du.
“Em điện của thanh toán trước nhé, đi xem ở đây có ăn vặt Ôn Hành không.”
“Mật khẩu màn hình 123456.”
“Được.”
Kết quả khi Du vừa điện của tôi liền nhận ra đó.
Mặt tôi nóng bừng.
Bởi những bức ảnh lén của ấy vẫn đang nằm ở đó, tôi kịp xóa đi.
Khi Du lên thì nhìn thấy.
Cậu ấy lướt ngón tay qua màn hình cái, trên đó hình của ấy.
Nhưng sắc mặt ấy đổi, vẫn lạnh lùng chuyển sang nền và mã thanh toán của tôi để thanh toán.
Không kịp m/ua ăn vặt tôi vội vàng theo sau một nam sinh đang cầm một giỏ khỏi thị.
Trần Du một gốc cây có mát và dừng lại, tôi dừng theo.
“Trần Du, cái đó…”
Chỉ ấy đặt giỏ xuống đất, quay nhìn tôi.
“Ôn Ngôn, em.”
“Ừm…”
“Tại sao nhiều như vậy?”
“Chỉ có những mới nhiều như vậy.”
“Ôn Ngôn, à?”
Cậu ấy cầm điện của tiến gần về phía tục hỏi.
Tôi im lặng nhìn ấy, hỏi lại:
“Còn thì sao?”
“Trần Du, sao gọi nữa? Em biết sao khích khi chơi không, và sao nghe những câu nói khó chịu?”
Trần Du nuốt một ngụm bọt, bàn tay buông bên hông khẽ kéo tôi một cái.
“Ôn Ngôn, lâu rồi.”