Người Vợ Beta Của Thiếu Tướng

Chương 2

12/08/2025 16:25

Tôi cũng cam phận, xem Vệ Hanh như người bạn đời còn lại của đời mình.

Không ngờ, anh ấy tỉnh lại.

Mà Lâm Đông, lại đường hoàng để Lâm Nguyệt Nguyên thay thế tôi.

Lòng tôi bất bình, châm chọc:

"Thưa ngài Lâm, con trai quý của ngài biết chăm sóc người khác không? Ngài không sợ cậu ta để lộ sơ hở sao?"

Tôi chưa từng xem Lâm Đông là cha mình, tôi vẫn luôn gọi ông ấy là "ngài Lâm".

Lâm Đông bực bội:

"Không cần con lo, chỉ cần Vệ Hanh không nhận ra là được.”

"Ta phải nhắc nhở con, phải biết mình là ai.”

"Con chỉ là một beta, cậu ấy là thiếu tướng có triển vọng nhất đế quốc, con với cậu ấy không có kết quả đâu, chi bằng để em trai con thay thế con kết hôn với cậu ta."

Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc kết hôn với Vệ Hanh, chỉ là thành quả lao động ba năm bị cư/ớp mất, trong lòng không cam tâm thôi.

Tôi không muốn thuận theo ý ông ấy, cố tình hỏi:

"Nếu tôi không biết nghĩ xa thì sao?"

Lâm Đông giọng trầm xuống:

"Vậy thì ta đành phải dùng biện pháp cứng rắn thôi!"

"Hừ… Ngài Lâm muốn gi*t người diệt khẩu?"

Tôi khiêu khích.

Lâm Đông lạnh lùng:

"Cũng không đến mức đó…"

Đang nói chuyện, bên cạnh vang lên tiếng nhạc điện tử báo hiệu rằng có thang máy đi xuống.

Vị trí tôi và Lâm Đông đang đứng, vừa lúc ở bên cạnh cửa thang máy.

Cửa thang máy mở ra.

Lâm Nguyệt Nguyên và một người hầu đẩy xe lăn ra, trên xe lăn ngồi, chính là Vệ Hanh.

Bố của Vệ Hanh cũng đi theo phía sau.

Hai nhóm người gặp nhau bất ngờ, ai nấy đều sửng sốt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
5 Vượt Rào Chương 16
7 Hàng hạng hai Chương 17
12 Người thừa kế Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm