2.

Tôi vừa đứng dậy, Cảnh Huy đã kéo tôi lại trước mặt Tần Tiểu Lạc.

“Gia Di, anh cũng đâu có làm khó em, em xin lỗi Lạc Lạc đi, chúng ta vẫn là vợ chồng.”

Người thân thiết nhất ngoài cha mẹ, lại bắt tôi – một nạn nhân đi xin lỗi.

Tôi chẳng biết nên tức gi/ận hay đ/au lòng nữa. Cố nén tiếng nấc, giọng tôi r/un r/ẩy:

“Tả Cảnh Huy, em đ/au.”

Lúc này anh ta mới để ý đến khuỷu tay tôi rớm m/áu, vội nắm lấy xem xét. Đúng lúc đó, giọng Tần Tiểu Lạc lại vang lên:

“Chị Gia Di, chỉ là xước da thôi mà, vài giây nữa là khỏi thôi.”

Nghe xong, Cảnh Huy liền hất tay tôi ra một cách mất kiên nhẫn.

“Lạc Lạc nói đúng, em tưởng chỉ vậy đã có thể không xin lỗi cô ấy sao?”

Xước da quả thật chẳng đáng gì, nhưng nỗi đ/au trong tim tôi mới là không thể chịu nổi.

Hai người một tung một hứng, khiến tôi bỗng chốc mất hết sức lực.

Khi tôi bước một chân lên xe, Cảnh Huy lại kéo tôi ra. Nhìn Tần Tiểu Lạc ngồi phía sau, tôi tự giác đi về phía ghế sau xe.

Nhưng cửa đã bị khóa. Tôi ngạc nhiên nhìn về phía ghế lái.

Cảnh Huy hạ cửa kính xuống:

“Chỉ một đoạn đường thôi, em tự đi bộ về, anh đưa Lạc Lạc về nhà.”

Nói xong, anh ta dứt khoát lái xe đi, để lại tôi dưới cái nắng gay gắt cùng nụ cười đắc ý của Tần Tiểu Lạc trên ghế phụ.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang, cuối cùng tôi phải bắt taxi về.

Vừa về tới nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc. Mới nhận ra đồ của mình chẳng có bao nhiêu, trong nhà đa phần là của Cảnh Huy.

Tôi lấy vali trên nóc tủ xuống, ngạc nhiên vì nó sạch sẽ, lại có trọng lượng. Mở ra thì thấy bên trong toàn là ảnh đóng khung.

Ảnh nào cũng là Cảnh Huy và Tần Tiểu Lạc ôm nhau ngọt ngào, góc dưới còn in rõ ngày tháng.

Thì ra những lần anh ta lấy lý do đi công tác, đều là cùng cô ta đi du lịch.

Miệng thì bảo không có thời gian đưa tôi đi chơi, nhưng lại cùng người khác đến bao nhiêu nơi.

Nước mắt không kìm nổi rơi xuống, tôi đặt lại vali y nguyên. Đang định lấy cái khác thì cửa phòng mở ra.

“Em đang làm gì?”

Cảnh Huy bước vào, vội vàng đỡ tôi xuống khỏi ghế.

“Đứng cao thế nguy hiểm lắm.”

Miệng thì nói lo lắng, nhưng ánh mắt lại cứ dán ch/ặt vào vali. Khi tôi nói rằng mới vừa trèo lên thì anh đã về, sắc mặt anh rõ ràng thả lỏng.

Anh để tôi ngồi xuống, rồi lấy giúp một chiếc vali khác phủ đầy bụi.

“Cái này bẩn quá, lấy cái kia đi?”

“Không sao, để anh lau là được.”

Anh vội vàng chạy vào phòng rửa vali, cả quá trình chẳng hề hỏi tôi định dùng để làm gì.

Nỗi buồn dâng lên trong lòng.

Trong mắt người ngoài, chúng tôi là đôi vợ chồng kiểu mẫu, tình cảm mặn nồng.

Chỉ khi có Tần Tiểu Lạc, anh mới trở thành con người khác.

Trước kia tôi ngây thơ nghĩ rằng đó chỉ là sự quan tâm của một người anh dành cho em gái, vì anh từng tài trợ cô ta nhiều năm.

Sau khi lau xong vali, anh đưa nó cùng một con búp bê cừu nhỏ cho tôi.

“Em không phải nói thích nó sao? Anh m/ua riêng cho em đấy.”

Tôi đờ đẫn nhận lấy. Đúng lúc này, điện thoại báo có video mới. Người đăng là Tần Tiểu Lạc.

“Ở bên anh ấy, em mãi mãi là một đứa trẻ không bao giờ lớn.”

Trong video là hai bàn tay nắm ch/ặt nhau, trước mặt là màn hình lớn chiếu bộ phim hoạt hình mới nhất.

Bàn tay đó chính là của Cảnh Huy, trên ngón tay còn có nhẫn cưới của chúng tôi.

Thật mỉa mai.

Bộ phim ấy tôi từng rủ anh đi xem, anh đã nói gì nhỉ?

“Lưu Gia Di, em trẻ con quá! Lớn thế này còn đi xem cái này.”

Khi đó anh còn bày ra vẻ mặt đầy chán gh/ét. Thế mà cuối cùng anh vẫn bước vào rạp, chỉ là người ngồi cạnh anh không phải tôi.

Ngẩng lên, tôi thấy Cảnh Huy cười ngốc nghếch với màn hình điện thoại, ngón tay lia liên tục.

Tôi im lặng hồi lâu, không biết có nên phá vỡ sự “đa tình” giả dối đó không. Cuối cùng, tôi ném con búp bê vào thùng rác, lấy chăn từ trong tủ.

“Hôm nay em ngủ ở phòng của mẹ.”

Cảnh Huy mắt không rời khỏi điện thoại, chỉ hờ hững đáp một tiếng “Ừ”.

Nằm trên chiếc giường trống trải, nơi đã chẳng còn người dịu dàng vỗ về tôi, nước mắt nhanh chóng thấm ướt gối.

Trời chưa sáng, tôi đã bị Cảnh Huy kéo dậy.

“Dậy nấu cơm sáng đi… em nóng quá!”

Anh ta lập tức buông tay tôi ra, lục lọi trong ngăn kéo cái gì đó. Tôi đưa tay sờ trán, đúng là hơi nóng.

Có lẽ do đêm qua khóc quá nhiều, lại chẳng ngủ được.

Đo nhiệt kế, quả nhiên tôi bị sốt. Cảnh Huy mới đề nghị đưa tôi đến bệ/nh viện.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17
12 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sương Nhuộm

Chương 11
Kế mẫu thương ta mồ côi mẹ từ nhỏ, đối xử với ta còn nuông chiều hơn cả con gái ruột của bà. Bà thường nói, ta là đích trưởng nữ, xứng đáng lớn lên trong nhung lụa vàng son. Nhưng quay lưng đi, bà lại dạy dỗ nghiêm khắc em gái ta. Ta bị bà chiều chuộng đến vô pháp vô thiên, cuối cùng năm mười tuổi đã gây họa lớn, bị đuổi đến trang viên tự sinh tự diệt. Sau này, ta được một bà vú mù chữ nuôi lớn. Khi được đón về nhà, em gái ta đã được mẹ kế dạy dỗ thành tài nữ nổi tiếng khắp kinh thành. Mẹ kế bề ngoài đối xử với ta hiền từ nhân hậu, nhưng sau lưng lại khinh miệt nói: "Định An Hầu phủ làm sao có thể để mắt đến đích trưởng nữ lớn lên ở trang viên quê mùa? Một người phụ nữ nhà quê làm sao có thể so bì với Nhu Nhi của ta?" Ta nghe vậy bật cười. Bà ta còn không biết, bà ta sẽ sớm thất bại dưới tay một người phụ nữ nhà quê này thôi. #BÊRE
Báo thù
Cổ trang
Nữ Cường
118
Xuân Ý Dao Dao Chương 6