Sáng hôm sau, tôi bị ông Lệ gọi về nhà.
Bác sĩ gia đình mặt lạnh như tiền thực hiện chuỗi kiểm tra trên người tôi.
Những dụng cụ lạnh lẽo đ/âm vào cơ thể khiến tôi liên tưởng đến những con cừu cái bị nh/ốt để sinh sản.
Nhưng cừu còn có hiệp hội động vật lên tiếng bảo vệ, còn tôi, kẻ mất hết nhân quyền, chẳng ai thèm đoái hoài.
Kết thúc kiểm tra, bác sĩ thì thầm bên tai ông Lệ.
Đôi mắt diều hâu của ông ta sáng lên, đưa tay hất đổ cả bàn trà: "Tại sao mọi chỉ số đều bình thường mà không thụ th/ai? Thằng khốn này định tạo phản sao?"
Vệ sĩ kéo tôi đến trước mặt ông ta.
Gậy chống đ/ập mạnh vào mặt tôi, mùi m/áu tràn ngập khoang miệng.
Buổi chiều còn có buổi diễn thuyết, giờ đành phải trang điểm dày thêm rồi.
Dù là kỹ sư cao cấp, người dẫn đầu dự án khoa học của đế quốc, thì trong mắt ông Lệ, tôi vẫn chỉ là "con cừu cái" phải đẻ con!
Vết thương trên mặt tôi khiến đồng nghiệp kinh ngạc: "Trời ơi trưởng khoa, sao lại thành ra thế này?"
Tôi qua loa viện cớ vấp ngã.
"À, ngã thế này chắc anh Lệ đ/au lòng lắm nhỉ?"
Nhận thức của họ về mối qu/an h/ệ giữa tôi và Lệ Bắc Trân vẫn dừng lại ở 2 năm trước, thời điểm chúng tôi mặn nồng nhất.
Tôi cười gượng gạo, không biết đáp sao.
Có người gh/en tị hỏi Lệ Bắc Trân sẽ tạo bất ngờ gì lần này.
Tôi cười xã giao nói hắn đang bận, không thể tham dự.
Đã xa cách từ lâu nhưng vẫn phải giả vờ hạnh phúc.
Không biết diễn xuất này còn kéo dài bao lâu nữa.
Dù không quan tâm Lệ Bắc Trân, tôi vẫn không dám trái lời ông Lệ.
Nếu chọc gi/ận ông ta, chắc chắn tôi sẽ bị nuôi trong lồng kính để tiếp tục chương trình sinh sản, y như cách ông ta đối xử với cha mẹ tôi.