Tôi cúi đầu lạy ba lạy chân nhân: “Cảm tạ c/ứu mạng của trưởng.”
Sau đó lạy Thanh Tử ba lạy: khẩn xin chân thu nhận ta đồ đệ.”
Thanh Tử “Ngươi phải nghĩ kĩ, vào của sau gặp phải điều nguy hiểm hay sinh ly tử biệt, ngày nay.
Tuy sinh mắt âm dương, nhưng ta cũng che mắt lại, về sau cuộc người bình thường.”
Tôi quỳ gối liên tục, chỉ “Lòng ta đã quyết. Dù sau ch*t trong m/a q/uỷ cũng vô năng nay, chỉ biết trơ mắt nhìn những thứ mình trân trọng mất đi.”
Thanh Tử vuốt râu, tiếp: “Bốn chú của bẩm sinh đã tinh quái. Nếu muốn vào của ta thì được đây quy của đạo.”
Tôi sốt.
Tôi nhìn sang những chú đưa ra quyết ngay lập tức.
“Chúng con của ân nhân, ta giờ bỏ rơi Nếu vì lý do vậy mà nhận ta đi lạy Phật bái vu sư, la, thiếu gì chỗ ta học hỏi.”
Thanh Tử lớn: “Thôi được rồi, từ giờ trở đi đồ đệ thứ ba của hiệu ở thế tục của thì cứ gọi cũ, nay dừng ở đây.”
Tôi vui mừng khôn xiết, vội vàng “Đa tạ phụ.”
...
Tái bút:
Tôi đưa tượng về sơn môn.
Đương nhiên một mình tôi được rồi, việc phải cảm áo càn khôn của phụ.
Sư huynh cực kỳ thích bốn chú chó.
Đặc biệt ấy rất kiên nhẫn, dạy ăn sáu một ngày, điều đó khiến tôi rất ngại.
Vì loài tinh phụ ăn Lưu tương.
Đây vầng trăng sáu một lần, phụ chớp mắt đổ đầy bể nước lớn.
Thỉnh thoảng tôi đến chuyện về những chú con tượng trước sơn môn.
Sư phụ bảo thành tinh, hoặc đó ban, hoặc cơ hội đặc biệt.
Có lẽ tượng đó nhận được khí vì canh giữ cửa trong thời gian dài, thần vận của mới tinh linh.
Nếu thỉnh thoảng tôi khí từ chúng, một bước biến tốt hơn.
Tôi sờ lên móng vết nứt của chúng, quyết tâm tu bổ tượng đ/á.
Nếu ngày gặp lại, mong hình dạng hoàn hảo bị tổn hại.