Tài khoản QQ của tôi bị hack rồi

Chương 3

26/10/2025 09:57

Trong lúc không tỉnh táo, tôi đã mất kiểm soát mà lỡ… nhận lời hẹn của hắn.

Đến khi nhận ra: thời gian, địa điểm, và cả… khách sạn đã hiện lên trước mắt tôi.

Khoé môi tôi nhếch lên, bật ra một tiếng cười lạnh —

Đoạn Thanh Việt đúng là chịu chơi thật đấy.

Một phát hẹn hẳn… khách sạn năm sao.

Tôi lập tức lên kế hoạch: mang theo máy quay đến đó, để ghi lại cảnh “cao lăng chi hoa” Đoạn Thanh Việt mở cửa, tưởng gọi được “dịch vụ đặc biệt”, ai ngờ lại thấy tôi — kẻ th/ù không đội trời chung của hắn.

Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sảng khoái vô cùng rồi!

5

Về chuyện này, tôi chỉ kể cho thằng bạn thân nhất biết.

Nó — tất nhiên là không tin rồi!

Dù tôi có gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn, nó vẫn khăng khăng bảo:

“Không thể nào! Nhất định là tài khoản của Đoạn Thanh Việt cũng bị hack rồi! Tin nhắn kiểu ‘gấp gáp muốn chuyển khoản’ thế kia, sao có thể là của ngài chủ tịch hội sinh viên đạo mạo kia được!”

Nhưng tình anh em vẫn là tình anh em, nó không quên dặn dò tôi một câu đầy “tình thương mến thương”:

“Chu Nghiễn, nếu lỡ như người bên kia thật sự là Đoạn Thanh Việt… À không, ý tao là — nếu đúng là cậu ta,

thì nhớ là cậu ta có đai đen Taekwondo, lại còn tập tán thủ với quyền anh mấy năm liền. Lỡ như cậu ta nổi đi/ên mà cho mày ăn đ/ấm, mày tính sao?”

Tôi: “……”

Ờ… cũng có lý.

Để an toàn, tôi quyết định ghi thêm nhiều bằng chứng hơn nữa.

Ban đầu tôi chỉ định quay lại cảnh mình mở cửa để bắt trọn biểu cảm của Đoạn Thanh Việt, nhưng sau khi nghe lời thằng bạn thân, tôi lập tức nhận ra — nếu không muốn bị “đ/á/nh thật”, tôi phải quay lại toàn bộ, rồi sao lưu lên bộ nhớ đám mây, để còn có “bằng chứng tống tiền” phòng thân.

Lỡ hắn định đ/ấm tôi, tôi sẽ lấy video ra u/y hi*p:

“Đánh đi, rồi tôi tung clip lên mạng!”

Vì vậy, tôi nhanh chóng lên mạng đặt m/ua toàn bộ dụng cụ cần thiết: camera mini, mic, pin dự phòng, thẻ nhớ dự phòng, pin dự phòng của pin dự phòng…

Chớp mắt đã đến ngày hẹn.

Tối hôm đó, tôi khoác áo măng-tô dài, đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, che kín từ đầu đến chân như sợ bị paparazzi chụp được, rồi men theo bóng đêm tiến vào khách sạn.

Mặc dù hôm qua tôi đã diễn tập trong đầu cả trăm lần: từ bước vào cửa, đến biểu cảm, đến câu thoại “ngạc nhiên chưa, ha ha ha”, nhưng khi thực sự tới nơi… tim tôi vẫn đ/ập thình thịch.

Thậm chí, tôi còn đến sớm hơn nửa tiếng.

Tôi vốn định ngồi chờ ở sảnh khách sạn, nhưng vừa mới đến nơi, điện thoại đã ting một tiếng.

【Đoạn Thanh Việt: Tôi đã lấy thẻ phòng rồi.】

【Chuẩn bị đến đón cậu.】

Tôi vội nhắn lại:

【Không cần đâu, tôi tới khách sạn rồi.】

【Đoạn Thanh Việt: Tôi cũng đang ở trong phòng. Vậy tôi xuống sảnh đón cậu.】

Tôi hấp tấp gõ lại:

【Không cần! Tôi biết số phòng rồi, đang đợi thang máy đây.】

Nhìn dòng tin cuối, tôi thoáng ngẩn ra.

Không ngờ Đoạn Thanh Việt cũng có mặt dịu dàng thế này.

Cơ mà, phải mau vào thang máy đã, phong trường hợp hắn xuống đón tôi thì toang

Theo đúng số phòng hắn gửi hôm qua, tôi men theo hành lang xa hoa, ánh đèn vàng chiếu lên thảm dày ấm áp, cho đến khi dừng lại trước một cánh cửa.

Tôi còn chưa kịp hít sâu một hơi…

“Cạch.”

Cửa — đã mở ra từ bên trong.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm