6.
Tôi cười, giả bộ rất kinh “Sao mặc đồ ngủ xuống lầu?”
Lại đầu nhìn thoáng qua nam sinh: “Bạn học Đã trễ này, còn sao?”
Nam sinh nhìn Dương, muốn nói thôi, hồi lâu nói: “Vậy tớ trước nha.”
Sau khi nam sinh đi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng câu nói Dương, khiến thở nổi.
Cậu nói: đều hết rồi.”
Thái độ là định.
Không đợi nói chuyện, cười cười: cảm thấy nào, bên ấy, hạnh phúc không?”
Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy rất nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi nhíu “Cậu thích ta?”
“Dù sao thì ấy, như thích em, thể nhận.”
Tôi hoảng hốt: “Còn thì sao?”
Cậu sững sờ uống à?”
Nói xong tới gần ngửi ngửi.
Khoảng cách giữa chúng rất gần đến mức thể ngửi thấy mùi sữa trên người ấy.
Mùi hương kia thật giống như lực, cho mất ch/ế.
Tôi ôm cái gáy ấy, hôn lên.
Giang Dương trong chốc lát rất nhanh đã chiếm chủ thấy tiếng bước chân, nghĩ mình đã ngã rồi.
Tôi đẩy ra, nói câu xin lỗi rồi bỏ chạy.
Sau bắt đầu trốn Dương, Dương ít khi đến tìm tôi.
Một tuần cứ như vậy trôi qua, ba mẹ phát hiện sự thường giữa chúng tôi.
Mẹ nghi ngoặc hỏi: “Con với Dương Dương cãi nhau à?”
Tôi đang uống nước liền bị sặc cái: “Không có.”
“Con nói lời này tin? Hai đứa cãi nhau, thì ngày đều dính nhau sao?”
Mẹ nói cho dù vì lý do gì cãi nhau, người cúi đầu nhận lỗi trước.
Bà bảo đi đưa chút hoa quả cho Dương, tiện hòa.
Tôi muốn cãi được mẹ tôi, cầm đi ngoài.
Đứng trước cửa Dương do dự rất cùng vẫn dũng khí gõ cửa.
Tôi để trước cửa, mẹ nói là chính tay đưa cho cậu.
Nhưng khi trở nhắn cho “Mẹ bảo đưa ít cho cậu, để trước cửa nhớ nhé.”
Trước chỉ cần nhắn tin, Dương chưa được mấy giây đã trả lời lại, cho đến 11 giờ tối, vẫn thấy trả lời.
Tôi gửi tin: “Trái đem vào chưa?”
Cậu vẫn trả lời.
Đây là lần đầu tiên Dương trả lời nhắn tôi, trong lòng chút khó chịu.