29
Gió lạnh phần phật, dày phủ kín triền núi, xe ngựa chẳng thể nhúc nhích nổi.
Ta xuống xe ngựa, từng trên nền dày.
Trân Châu đi phía sau cực kỳ lắng.
“Quận chủ, chúng ngừng hẵng đi, không?
“Không nữa.”
Sau ra lệnh Trân Châu phủ, tiếp núi.
Thế là từ sáng sớm mặt trời gần khuất núi, cuối cùng cũng quỳ trên tấm đêm hương bồ trước tượng Phật.
Hai mắt tượng Phật nhìn xuống, gò má hậu, nét mặt mỉm xót.
Ta nén quỳ tượng Phật bái lạy.
“Mong Đức Phật từ bi soi xét, phù hộ người yêu bình an sẻ, thắng trận trở về.”
Hương khói quanh lư hương chính điện, bên ngoài tiếng chuông trẻo mà dương.
Ta lần tràng hạt tay, không biết dây bị đ/ứt chỗ nào, hạt châu từng hạt rơi lả tả, lăn dài trên mặt đất.
Ta bắt đầu h/oảng s/ợ.
Ta người, nhặt từng hạt châu đang tứ tung bốn phía.
Ngay đang định nhặt hạt châu cuối cùng, một đôi giày gấm đã bị ẩm ướt trước mắt ta.
“Kiều Kiều.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, mắt đỏ hoe, không ngẩng đầu lên.
Chàng thiếu niên tiếng, giơ tay đỡ dậy, giam trước mặt.
Chàng mặc áo tuyền vẫn còn vương vết m/áu, mắt phải hẹp dài xinh đẹp có một vết còn chưa đóng vảy.
“Chàng trở rồi.” - Ta nghẹn ngào, “Ta biết, chàng sẽ quay rồi.”
Chàng ôm lòng, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai.
“Thần linh của phù hộ bình an, nên cứ thế phía khả chiến bại.”