Sau lễ kỷ niệm, xử lý nốt vài việc còn rồi tranh thủ vừa qua thứ Bảy, Chủ Nhật, lập tức phi bay về xá.
Tôi phải đồ đạc chạy trốn.
Dù sao thì… ít nhất ngày cuối tuần này, cũng Chu Lâm Xuyên thêm một giây nữa!
Vừa đóng gói xong xuôi, mở ra bước thì đối diện là Chu Lâm Xuyên, vẫn đang mặc nguyên bộ vest diễn chưa thay.
Vừa ta, lập tức bừng, tim cũng bắt đ/ập thình thịch, dâng lên một cảm giác kỳ quái khó tả.
Tôi cúi đầu, qua bên cạnh đi, Chu Lâm Xuyên một chút, chặn đường lại.
Bộ vest làm bớt khí hơn chút nào, ngược lại, biểu cảm kiêu ấy kết hợp với thân hình khiến lọt thỏm cái bóng của ta.
“Lớp trưởng đâu?”
Tôi nước bọt một cái.
Nỗi sợ hãi dạo gần đây còn nhiều nữa, hiểu sao, càng lúc càng… căng thẳng hơn.
Không khí xung đang dần nóng lên.
Bàn tay xươ/ng khớp ràng của Chu Lâm Xuyên bất ngờ nắm lấy cổ tay độ từ bàn tay nóng bỏng mức làm ngón tay r/un r/ẩy, cái ba lô vừa xong cũng “bịch” một tiếng rơi đất.
Cậu ép tường, tay bên, khóa ch/ặt lối thoát của tôi.
“Lớp trưởng nghe bài vừa hát không?”
Tôi né ta, dám nhìn thẳng.
“C-có… nghe kỹ lắm…”
“Thế à? Vậy… còn lời tỏ tình của cô gái kia, nghe chứ?”
Tôi ngẩng đầu, bảo: quan gì cậu?
Nhưng vừa thì đã đối diện nhìn sắc d/ao của “mặt nặng mày Chu Lâm Xuyên.
Tôi nước bọt xuống, luôn câu ch/ửi sắp ra.
“Khó mà… nghe được…”
Nghĩ vụ chưa tắt kia, lời tỏ tình bị phát ra loa trường nghe tối lập tức cảm người.
“Lời tỏ tình thì nghe mồn một, bài hát thì buồn nghe? Lớp trưởng, gan lắm đó.”
A…
Còn chưa kịp phản đã bị Chu Lâm Xuyên giữ ch/ặt cúi hôn tới. Nụ hôn ấy nhẹ bão tố, đoạt lấy hết khí ng/ực tôi.
Tôi vặn đi, bị giữ ch/ặt, càng thì càng bị ép sâu hơn.
“Chu… Chu Lâm Xuyên… đừng vậy…”
Hơi thở mang theo mùi giấm nồng nặc của nụ hôn cũng càng thêm dữ dội. Môi lưỡi bị hôn rần, chút khe hở trốn thoát.
Tay xuống, đột ngột bóp mạnh mông một cái!
Tôi gi/ật người, kêu lên, chỉ phát ra tiếng nghẹn cổ họng.
Đến khi Ngô Việt Tôn Chiêu quay về, gõ ầm ầm bị khoá, Chu Lâm Xuyên mới miễn cưỡng chịu buông tha tôi.
Hai vừa trên tay còn cầm lập tức khựng khi Chu Lâm Xuyên đang rạt nhau.
Tôi ch/áy, môi bị cắn còn chút m/áu, áo quần xộc xệch.
Hai họ nhìn cảnh đó, im bặt vài giây…
Rồi hỏi:
“Hai người… nhau à?”
Tôi: “……”
Ờ thì… bạn cùng phòng n/ão “tươi mới” cũng tệ lắm.
Giúp được… cảm giác x/ấu hổ!