"Đến bệ/nh viện?"
Tôi ngồi ở ghế phụ, ngơ ngác gật đầu.
Mười phút sau, tôi kinh nhận ra mình địa chỉ, vậy mà vẫn lái đúng đường.
Một suy nghĩ táo bạo thoáng qua — chắc chắn chỉ là trùng hợp. định là vậy.
Tới bệ/nh viện, những bác y tá vốn luôn lạnh nhạt nhiên tươi cười gật lịa với tôi.
Tôi không nhịn được, hỏi:
"Lục anh từng tới đây à?"
Lục liếc tôi đầy ẩn ý, giơ tay chỉ về phía thông báo gần đó.
Tôi ngoảnh nhìn mới phát hiện ở mục sử phát triển bệ/nh viện", trên ban giám đốc, mặt của được ngay trí tiên.
...
Tên thiết khốn nào lại nghĩ ra tường này thế?
Ảnh thì treo cao vợi, thiết đúng là "rất tốt", lần sau đừng thiết nữa.
Lục dẫn tôi đi cách thuần dừng lại trước phòng bệ/nh của Đà đẩy cửa bước vào.
Cậu niên g/ầy gò đang ngồi ngó ra cửa nghe động thì lại.
Đôi mắt vô h/ồn khẽ miệng cong lên:
"Chị đến à?"
Mũi tôi cay xè.
Tôi bước nhanh qua Hằng, đi tới bên giường bệ/nh:
"Ừ! Chị mang theo quýt mà Đà thích ăn nhất này."
Tôi quýt mà lúc dúi cho khi xuống xe, bóc ra, đút múi vào miệng trai.
"Chị ăn không thích quýt."
Điền Đà nhai xong múi, ngậm miệng thật ch/ặt, hỏi:
"Chị gặp anh hả?"
Tay tôi khựng lại.
Tôi liếc nhìn đang đứng yên bên cạnh.
Nghe tới mình, anh có vẻ hơi căng thẳng.
"Anh Lục? người thường gặp nhau sao?"
Tôi hỏi, giọng cố giữ bình thản.
Điền Đà cười ngây thơ:
"Anh cũng không đến nhiều lắm, chỉ thỉnh thoảng ghé qua chuyện."
"Nhưng phát hiện... anh ấy toàn hỏi chuyện về chị."
Cậu nghiêng đầu, chắc nịch:
"Em đoán chắc chắn anh ấy thích chị."
"Chị vì mà khổ sở bao năm nay, đã đến lúc yêu tử tế rồi."
Cậu vừa vừa gật liên tục, thể vừa tìm ra chân lý lớn nhất đời mình.