1
Ngày nhật thứ hai mươi bảy của Lâu Tuân, vàng hoàn thành công việc, đặc biệt thành phố A sớm hơn.
Lâu là người cảm nghi thức gì, như năm chút hứng thú nào với nhật.
Nhưng đối với là điều vô cùng phúc.
Điều này ít thể rõ, Lâu bình an thuận lợi vượt qua thêm năm.
Tôi nhéo mặt hắn, kêu hắn nhanh chóng ngồi xuống.
Sau đem bánh ngọt cắm nến bưng đến trước mặt Lâu, nói: “Thổi nến, sau ước nguyện.”
“Nói anh sẽ mãi mãi yêu em.”
Lâu mím môi, hiếm khi thấy chống cự, chỉ là nhìn nhỏ giọng nói:
“Nguyện vọng ra sẽ nữa đâu.”
Tôi liếc nhìn Lâu cái.
“Vậy đừng ra, anh tự giữ trong lòng đi.”
Lâu lại.
Vài giây mở mắt.
Giây tiếp theo hề bỗng nhiên gần, môi nhẹ chạm vào môi tôi.
Nó như nụ hôn.
Tôi lập tức ngây ngẩn cả người.
Lâu nói: “Lúc nãy anh, cũng nguyện vọng gì hết.”
“Chuyện cần ước nguyện cũng thể thực hiện.”
“Nguyện vọng nhường cho đó.”
“Hạ Ngộ.” ấy chống cằm nhìn đuôi mày khóe đều hiện tầng ý hỏi tôi: vọng của là cái gì?”
Tôi nhìn chằm chằm Lâu lúc gì.
Ngày ước nguyện, là hy vọng Lâu Tuân, thể sống Lâu trăm tuổi.